Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 439 - Chương 439 - Tiền Bối, Màn Sáng Của Ngài. . . Chắc Là Rắn Chắc Chứ?

Chương 439 - Tiền bối, màn sáng của ngài. . . Chắc là rắn chắc chứ?
Chương 439 - Tiền bối, màn sáng của ngài. . . Chắc là rắn chắc chứ?

Mà tại lúc này chỗ sâu trong Thần Dược sơn, Tô Hàn đã mang theo Nam Cung Ngọc, đã đi vào sâu ước chừng năm mươi vạn cây số.

Một đường đi qua, Tô Hàn gặp vô số yêu thú, trong đó phải có hơn trăm con ngũ giai đỉnh phong.

Tô Hàn không dây dưa với lũ yêu thú, đám yêu thú ở phía sau gào thét cùng truy kích, hắn thi triển tu vi Đại ma đạo sư, rời đi rất nhanh.

Sắc mặt Nam Cung Ngọc vẫn luôn tái nhợt, khóe miệng thỉnh thoảng sẽ có máu tươi chảy ra, hiển nhiên thương thế trên người nàng, cũng không hề nhẹ.

Ngọc giản kia hấp thụ Long lực của nàng, hấp thụ tu vi của nàng, còn hấp thụ cả căn cơ của nàng.

Long lực cùng tu vi, đều có thể đền bù, nhưng mà muốn đền bù căn cơ, thật là rất khó khăn.

Nàng bị Tô Hàn ôm, có cảm giác ấm áp như là ở trong ngực phụ thân.

Vì sao lại có loại cảm giác này, Nam Cung Ngọc cũng nói không nên lời, cho dù là gặp được mấy chục con ngũ giai đỉnh phong yêu thú vây công, Nam Cung Ngọc cũng cảm thấy, chỉ cần ở trong ngực Tô Hàn, là vô cùng an toàn.

Ba ngày sau, hai người đứng dưới chân một tòa núi lớn.

Núi lớn này nhìn rất là vắng vẻ, bốn phía đúng là một vùng bình địa, cách đó không xa có một cái thác nước to lớn, trong thác nước phát ra âm thanh của dòng nước, sục sôi rung động.

"Nơi đây không tệ."

Tô Hàn khẽ gật đầu, lật tay mở ra một cái động phủ, chợt đánh xuống một tấm màn lôi điện, lại còn đặt xuống 5 màn ánh sáng thuộc ngũ hành thủy mộc kim hỏa thổ.

Trọn vẹn sáu tấm màn sáng, sáu loại thuộc tính, còn là Tô Hàn dùng tu vi Đại ma đạo sư thi triển, cho dù là yêu thú Ngụy Hoàng cảnh, tuỳ tiện cũng đánh không thủng.

"Ta muốn bế quan."

Tô Hàn nhẹ nhàng buông Nam Cung Ngọc xuống, nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ yếu đuối, nói khẽ: "Ngươi đã bị thương tổn tới căn cơ, ta có thể cho ngươi một loại thuật pháp, có thể chữa trị căn cơ, nhưng ngươi không thể hôn mê."

"Tạ tiền bối. . ." Nam Cung Ngọc ôn nhu nói.

Tô Hàn lật bàn tay, lấy ra một cái ngọc giản, ngọc giản này là ngọc giản trống, hắn đem thuật pháp có thể chữa trị căn cơ khắc vào ngọc giản, đưa cho Nam Cung Ngọc.

"Nhỏ máu lên trên, thì có thể thấy." Tô Hàn nói.

Công pháp này tên gọi là 'Thuỷ thần đế ngự công ', chính là ở kiếp trước, ở trên bảng cường giả Thánh vực, 'Thuỷ thần' Đế Vô Song xếp hạng thứ ba mươi hai sáng tạo.

Đế Vô Song chính là thần thể thủy linh trời sinh, thuỷ thần đế ngự công, cũng là công pháp thuộc tính Thủy.

Trải qua trăm vạn năm, Đế Vô Song không ngừng hoàn thiện, cuối cùng, đạt đến trình độ làm bất luận kẻ nào đều thấy mà thèm.

Thuỷ thần đế ngự công, cũng không phải do Tô Hàn giành được, mà là Đế Vô Song vì truy cầu Tô Hàn, đưa cho hắn.

Đây cũng là một người duy nhất được Đế Vô Song đưa cho cho đến tận hôm nay!

Nhưng ở kiếp trước, trong lòng Tô Hàn chỉ có duy nhất một nữ nhân, đó chính là Liễu Thanh Dao.

Những nữ tử khác, cho dù có xinh đẹp cỡ nào, hắn cũng không để ý.

Nếu Nam Cung Ngọc không phải Thiếu Cung chủ Nhất Đao cung, cũng có thể nói, nếu như Nhất Đao cung không có quan hệ gì với lão gia hỏa kia, Tô Hàn tuyệt đối sẽ không cho Nam Cung Ngọc công pháp này.

"Thể chất của ngươi là thuộc tính Thủy, tu luyện thuỷ thần đế ngự công, nhất định có tiến triển cực nhanh." Tô Hàn bình tĩnh nói.

Nam Cung Ngọc đem máu tươi nhỏ ở phía trên thuỷ thần đế ngự công, nháy mắt thấy công pháp này, không khỏi khiếp sợ.

Cũng không phải là nàng nhận biết công pháp này, mà là theo từng câu từng chữ trong công pháp, có thể nhìn ra được, công pháp này, tuyệt đối là đỉnh cấp!

Với lại, Tô Hàn khắc cực kỳ cẩn thận, y như lúc trước Đế Vô Song tu luyện, hết thảy chú giải cùng phương thức vận chuyển, còn có thân ảnh Đế Vô Song kia thấy không rõ mờ ảo như hơi nước, đều được khắc ở trong đó.

Nam Cung Ngọc tu luyện, sẽ cực kỳ đơn giản, tương đương với có người ở bên cạnh giảng giải, chỉ dẫn tu luyện như thế nào.

"Tiền bối, công pháp này quá quý giá. . ." Nam Cung Ngọc giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ.

"Không sao."

Tô Hàn thản nhiên nói một câu, sau đó lại lấy ra một cái không gian giới chỉ: "Trong này có một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, sau khi ngươi quay trở lại Nhất Đao cung, trả ta gấp mười lần."

"Công pháp này, ta bán cho ngươi, một tỷ hạ phẩm linh thạch."

"Cộng chung, hết thảy một tỷ một trăm triệu hạ phẩm linh thạch, nhớ kỹ trả ta."

Nam Cung Ngọc sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới Tô Hàn sẽ nói như vậy, nàng còn tưởng rằng Tô Hàn tặng cho mình. ..

"Công pháp này, một tỷ linh thạch không đủ." Nam Cung Ngọc khẽ lắc đầu.

"Vậy liền mười tỷ."

"Mười tỷ cũng không đủ."

"Vậy thì trăm tỷ, ngươi Nhất Đao cung, tất nhiên là rất có tiền."

"Trăm tỷ, còn chưa đủ." Nam Cung Ngọc khẳng định nói.

Tô Hàn bỗng nhiên mở to mắt: "Ý của ngươi là, ngươi định trả ta ngàn tỷ?"

"Ta dự định trắng trợn cướp đoạt." Nam Cung Ngọc cười giả dối.

"Cứ dựa theo ngươi cuối cùng nói, trăm tỷ hạ phẩm linh thạch." Tô Hàn mặt không biểu tình.

"Tốt, một tỷ linh thạch đúng không? Vãn bối nhớ."

Tô Hàn: ". . ."

. ..

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, đã trôi qua gần một tháng.

Tô Hàn vẫn luôn là ngồi xếp bằng, động phủ khá lớn, bốn phía bày đầy Long đan.

Cách hắn khoản chừng mười mét, Nam Cung Ngọc ngồi xếp bằng, trên mặt tái nhợt đã biến mất, lộ ra hồng nhuận phơn phớt.

Nàng tổn thất chút căn cơ ấy, đối với Thuỷ thần đế ngự công mà nói, chỉ là mưa bụi, đừng nói một tháng, tại ngày đầu tiên tu luyện, cộng thêm Tô Hàn cho linh thạch, đã chữa trị xong.

Hiện giờ, nàng đang tăng lên tu vi.

Thời gian gần một tháng, Nam Cung Ngọc thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra, liếc xem Tô Hàn.

Tô Hàn thì là một mực gương mặt không biểu tình, đang nhắm mắt tu luyện, cơ bản là không quan tâm nàng.

"Thúi tiền bối (nhiều khi DG muốn dịch đúng nhưng thấy đọc như này dễ nghe hơn, giống như cẩu nô tài vậy), cũng đã một tháng, còn không tỉnh lại, rốt cuộc muốn bế quan tới khi nào nha. . ."

Một ngày này, Nam Cung Ngọc lại là mở mắt ra, thấp giọng lầm bầm.

Tu vi của nàng hiện đã từ Long Đan cảnh sơ kỳ, tăng lên tới Long Đan cảnh trung kỳ.

Có thuỷ thần đế ngự công, lại thêm linh thạch phụ trợ, có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Bất quá Nam Cung Ngọc trời sinh tính năng động, cùng Tiêu Vũ Nhiên không sai biệt lắm, vẻn vẹn thời gian một tháng, nàng đã cảm thấy nhàm chán muốn chết.

"Động phủ này lại có màn sáng ngăn cản, ta muốn đi ra ngoài cũng không ra được."

Nam Cung Ngọc phồng lên hai má, vểnh lên miệng nhỏ, rốt cục nhịn không được, chạy tới nắm lấy cánh tay Tô Hàn lay động một cái.

Đây cũng không phải là lần thứ nhất, nhưng Tô Hàn, cũng chưa từng để ý tới nàng.

"Tiền bối, Ngọc nhi muốn đi ra ngoài chơi một chút, tu luyện như thế mãi thật là quá nhàm chán á!" Nam Cung Ngọc làm nũng nói.

Nàng còn tưởng rằng Tô Hàn sẽ không để ý tới, nhưng lần này, Tô Hàn lại là bỗng nhiên mở mắt.

Một màn này, làm Nam Cung Ngọc giật nảy mình, chợt kinh hỉ nói: "Tiền bối, ngươi rốt cục tỉnh!"

"Thú triều muốn bạo phát." Tô Hàn nheo mắt lại.

"Thú triều?"

Nam Cung Ngọc hơi sững sờ: "Cũng đúng, đã qua bốn tháng, thú triều phải bùng nổ."

Nói xong, trong mắt nàng lộ ra lo lắng.

Lần này thú triều, tất nhiên là thú triều cực lớn, mà hai người mình lại là thân ở chỗ sâu trong Thần Dược sơn, nguy hiểm cực lớn.

"Tiền bối, màn sáng của ngài. . . Chắc là rắn chắc chứ?" Nam Cung Ngọc lo lắng nói.

Tô Hàn nhìn nàng, mỉm cười: "Ngươi không phải là muốn ra ngoài hay sao? Ta có thể mở ra cho ngươi."

Bình Luận (0)
Comment