Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460 - Giận Dữ Tàn Sát Mười Vạn Người!

Chương 460 - Giận dữ tàn sát mười vạn người!
Chương 460 - Giận dữ tàn sát mười vạn người!

Mỗi một cường giả, trong lòng đều có sự kiêu ngạo của chính mình.

Tô Hàn không cho rằng sau khi trùng sinh, chính mình đã là cường giả, nhưng mình dầu gì cũng không phải những tu sĩ Long Mạch cảnh này có khả năng mơ ước được.

Bọn hắn muốn lấy mạng của mình, mong muốn thông qua chính mình như một đường tắt để thu hoạch được hàng loạt linh thạch, vậy bọn hắn cũng phải chuẩn bị tư tưởng khi thất bại!

Lúc này, bên ngoài Thần Dược sơn, có vô số thân ảnh đang đứng.

Tô Hàn đứng tại chỗ đánh xuống một tia sáng, giống như đem cả Thần Dược sơn đều chia làm hai thế giới, một cái bên ngoài, một cái ở bên trong.

Bên ngoài, mọi người đều cấp tốc lui lại, dường như khoảng cách càng xa càng tốt.

Bên trong, có chừng mấy vạn người, thậm chí gần mười vạn người, rất nhiều thân ảnh đứng lít nha lít nhít, nhìn từ xa như một mảnh mây đen, chẳng qua là ở trên mặt đất mà thôi, trông như đàn châu chấu vậy.

Phượng Hoàng há mồm, phun ra hỏa diễm, không gian trực tiếp bị đốt cháy thành hư vô, nhiệt độ cực cao, giống như là mặt trời rơi xuống vậy.

Hỏa diễm hạ xuống, khiến cho mặt đất cháy đen, bốn phương tám hướng vô số cây cối đều bốc cháy, còn những thân ảnh lít nha lít nhít kia, càng phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết đau đớn!

Đạo hỏa diễm này, bao trùm lên hơn vạn người, mà trên vạn người này, không có người nào có thể ngăn cản được hỏa diễm thiêu đốt.

Tu vi của bọn hắn thật sự là quá thấp, trong một vạn người này, có thể có một hai tu sĩ Long Thần cảnh đã coi như là nhiều, mà tu sĩ Long Thần cảnh, dưới tu vi và ma pháp mà Tô Hàn thi triển, đều có thể tuỳ tiện đánh giết, huống chi những tu sĩ tán tu đều không có đạt tới Long Thần cảnh này!

Đối với Tô Hàn mà nói, những kẻ đứng trên mặt đất kia chỉ là một bầy kiến hôi, muốn giết thế nào liền giết!

“Ta vốn không phải người hiếu sát, nhưng bọn ngươi bức ta, như các ngươi mong muốn, ta đưa các ngươi lên đường!”

Thanh âm Tô Hàn băng lãnh, cùng với Phượng Hoàng nhiệt độ cực nóng, tạo thành sự tương phản mãnh liệt.

Trên mặt đất quỷ khóc sói gào, rất nhiều thân ảnh vừa kêu thảm thiết vừa hướng bốn phương tám hướng chạy đi, muốn né tránh Tô Hàn công kích.

Nhưng Tô Hàn vào lúc này lần nữa phất tay, liên tục có ba đạo màn sáng đánh ra, đem phía sau, bên trái, bên phải, toàn bộ phong tỏa!

Không có người nào có thể chạy thoát được, bọn hắn mong muốn chạy ra,thì phải đánh nát màn sáng, nhưng màn sáng này cường hãn tới mức Kiếm Vân Thiên cùng Hồ Lô lão nhân Long Thần cảnh đỉnh phong đều không thể làm gì được, lực công kích của bọn hắn bất quá là mưa bụi, ngay cả tư cách làm màn sáng gợn sóng đều không có.

“Vèo vèo vèo!”

Tô Hàn vung vẩy bàn tay, dây mây trong tay tựa hồ có linh tính, hướng phía dưới quét ngang mà đi.

Mỗi một lần quét ngang, đều sẽ hất lên rất nhiều đầu người.

Theo những tán tu này chết đi, đầu người càng ngày càng nhiều, rất nhanh liền đạt đến hai vạn, lại đang không ngừng gia tăng.

Hai vạn cái đầu người, tóc tai tán loạn, hai mắt trừng trừng, sắc mặt tái nhợt, cứ như vậy trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, cho dù là đám người Đoạn Vân Sơn nhìn lại, cũng không khỏi có chút run rẩy.

Bọn hắn tu luyện tới bây giờ, giết người hiển nhiên là không chỉ hai vạn, nhưng bọn hắn chưa từng như Tô Hàn, dùng dây mây giết chết rồi đem chuyền toàn bộ đầu người lên, đó thật là quá mức huyết tinh, quá mức tàn nhẫn!

Có thể nói là... Cực kỳ tàn ác!

“Các hạ giết người như thế, chẳng lẽ liền không sợ gặp phải Thiên khiển (trời phạt)?!”

Kiếm Vân Thiên cùng Hồ Lô lão nhân rốt cục nhịn không được, màn sáng phong tỏa này đang ngăn cách họ với bên ngoài.

Bọn hắn giờ phút này, đã quên đi sự hoảng hốt, chỉ còn lại lửa giận.

“Thiên khiển?”

“Ha ha ha ha...”

Tô Hàn cười to lên, thanh âm quanh quẩn chân trời.

“Chúng sinh đối địch với ta, ta cùng chúng sinh là địch, nếu ta không có thực lực, giờ phút này người chết chính là ta!”

“Nhưng ngươi nếu như chết, vẻn vẹn chỉ là một người, nhưng lúc này, ngươi lại là giết mấy vạn người!” Kiếm Vân Thiên lớn tiếng nói.

“Ngươi lặp lại lần nữa!”

Tô Hàn thân ảnh lóe lên, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Kiếm Vân Thiên, tốc độ của hắn quá nhanh chóng, Kiếm Vân Thiên còn chưa kịp có phản ứng gì.

Bất quá Tô Hàn cũng không ra tay, vẻn vẹn chỉ nhìn chằm chằm Kiếm Vân Thiên, thanh âm băng hàn nói: “Ý của ngươi là, ta có thể chết, mấy vạn người này không thể chết?”

Kiếm Vân Thiên giờ mới kịp phản ứng, nhanh như gió lui lại.

“Đã như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, dùng mệnh của ngươi, tới đổi mạng của bọn hắn, như thế nào?” Tô Hàn lại nói.

Kiếm Vân Thiên yên lặng, vẫn tiếp tục lui lại.

“Ngươi luôn luôn tự tư (nghĩ cho mình), tại đây lớn giọng khoác lác với ta, nói cái gì Nhân đạo, nói cái gì đại nghĩa, chẳng lẽ mạng của bọn hắn là mệnh (mạng), mệnh của ta, không phải là mệnh sao?”

Tô Hàn trong mắt lạnh lẽo tăng lên, hắn nói ra thế, liền khiến Kiếm Vân Thiên không cách nào phản bác.

“Đây là bọn hắn muốn giết ta, là chính bọn hắn đi tìm cái chết, nếu bọn họ không đến, hoàn toàn có khả năng sống thật khỏe, ngươi tới nói cho ta biết, ta giết bọn họ, đến cùng là sai, hay là đúng?!”

Tô Hàn thanh âm như bạo lôi, truyền khắp chân trời.

“Bạo!”

Ngón tay hắn chỉ hướng Phượng Hoàng to lớn màu đỏ rực, bỗng nhiên mở miệng.

“Oanh!!!”

Tiếng nổ thật to truyền ra, hỏa diễm Phượng Hoàng trực tiếp bạo tạc thành vô số điểm lưu quang.

Những lưu quang này như là thiên thạch từ trên bầu trời hạ xuống, mỗi một đạo hạ xuống đều sẽ lưu lại trên mặt đất một cái hố cực lớn.

Sau đó những lưu quang này nhanh chóng hóa thành hỏa diễm, oanh một tiếng hướng phía bốn phía bao phủ.

Không có người nào có thể thoát khỏi một kiếp này, chỉ có Kiếm Vân Thiên, Hồ Lô lão nhân, cùng với hơn mười tu sĩ Long Thần cảnh, nhanh như gió bay lên hư không, mới tránh khỏi bị ngọn lửa kia ăn mòn.

Mà ở phía dưới gần mười vạn người toàn bộ đều hóa thành hư vô!

Không có tiếng kêu thảm truyền ra, dưới màn sáng phong tỏa, ngoại trừ hỏa diễm nổ vang, chính là từng thi thể bị thiêu đốt phát ra tiếng xèo xèo.

Sương máu dày đặc bắn lên hư không, mùi vị máu tanh kia khiến người ta khó mà chịu đựng được, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói.

Đầu những người này vẫn còn lưu lại, theo Tô Hàn vung vẩy bàn tay, dây mây cấp tốc hướng lên trên, dưới sự điều khiển của Tô Hàn, ở phía trên chân trời tung bay.

“Ma quỷ, hắn chính là ma quỷ!”

“Cực kỳ tàn ác, vô nhân tính, người này nếu không bị Thiên khiển, vậy ông trời này chính là không có mắt!”

“Chư vị tiền bối, còn không ra tay, đem người này đánh giết!!!”

Từng tiếng gầm thét cùng tiếng kêu sợ hãi từ bên ngoài Thần Dược sơn truyền đến.

Những tán tu kia giờ phút đều đã quên thân phận của mình, quên đi tu vi của mình, quay đầu hướng đám người Đoạn Vân Sơn đang quan sát mà hô quát.

Mà đám người Đoạn Vân Sơn lúc này trong lòng đang nhảy lên, trước một màn này cảm thấy có chút không dám tin tưởng.

Tô Hàn giận dữ, tàn sát mười vạn người, đầu người đếm không hết , đã khắc sâu ở trong lòng bọn họ, để bọn hắn cả đời khó quên.

“Hưu!”

Rốt cục, thân ảnh Ngu Thất Chiến Thần tông chớp động, chạy về phía Thần Dược sơn.

Cùng lúc đó, đám người Đoạn Vân Sơn, Đoan Mộc Lâm, cũng đều không chút do dự đồng thời phóng về phía Thần Dược sơn.

Bình Luận (0)
Comment