Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 465 - Chương 465 - Đối Chiến Ngụy Hoàng Cảnh

Chương 465 - Đối chiến Ngụy Hoàng cảnh
Chương 465 - Đối chiến Ngụy Hoàng cảnh

Phượng Hoàng tông, ba chữ thật đơn giản, một tông môn từng đắc tội tông môn siêu cấp, nhưng lại không có bất kỳ danh tiếng gì trong hàng ngũ cửu lưu.

Nhưng giờ khắc này, theo những tán tu này náo động, theo từng đợt nghị luận, lại dùng tốc độ nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng truyền bá.

Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ.

Với tốc độ này chỉ sợ không bao lâu nữa cả Đại lục Long Võ cũng sẽ biết, so với một tu sĩ Long Hoàng cảnh đi xuyên qua Đại lục Long Võ còn nhanh hơn rất nhiều.

Mà trong lúc đám tán tu đang nghị luận, trên bầu trời Thần Dược sơn, người phụ trách năm đại tông môn siêu cấp đã triệt để nổi giận.

Loại nổi giận này cũng không phải do Tô Hàn giết đệ tử tông môn bọn họ, mà là do Tô Hàn lừa gạt bọn hắn, cùng với sự tự giễu từ trong nội tâm.

Phẫn nộ như thế, cần một chỗ tháo nước, đó chính là Tô Hàn, là Phượng Hoàng tông.

“Hôm nay không giết ngươi, lão phu không mang họ Đoạn!”

Đoạn Vân Sơn gào thét truyền khắp chân trời, trường đao trong tay không nói hai lời hạ xuống, xé rách hư không, trong âm thanh nổ vang hóa thành đao mang to lớn hướng đầu Tô Hàn lao tới.

Âm thanh băng lãnh của Kim Lan cũng truyền ra, động thủ toàn lực, uy áp Ngụy Hoàng cảnh lúc này triệt để bùng nổ, trường kiếm màu xanh lam bị ném ra, trong hư không huyễn hóa thành chín chuôi, dáng vẻ băng lãnh, tựa như thiên vũ, bên trong lộng lẫy xen lẫn sắc bén.

Chín thanh trường kiếm hợp thành kiếm trận, xoay tròn hướng phía Tô Hàn giết tới.

“Lấy đầu ngươi tế Đạo tử Lưu Thủy Vô Ngân Cự Nhân đảo ta, tế ba vạn đệ tử Cự Nhân đảo ta!”

Lưu Thủy Cuồng Hàn mở miệng, hầu như trong nháy mắt Đoạn Vân Sơn cùng Kim Lan ra tay, Dương Thần cung trong tay hắn lại lần nữa được kéo ra, ngưng tụ thành một mũi kim tiễn, xuyên thấu hư không bắn về phía Tô Hàn.

“Hôm nay nếu không khiến ngươi thịt nát xương tan, Chiến Thần tông ta cũng không còn cách nào lan truyền!”

Ngu Thất vẻ mặt băng lãnh, thân ảnh hắn vọt lên, cầm trong tay trường thương, thanh trường thương lúc này bạo phát ra một trận hào quang kinh người, bên trong hào quang tựa hồ xuất hiện một đầu bạch hổ to lớn, Bạch Hổ gào thét, theo công kích của Ngu Thất thẳng hướng Tô Hàn mà đi.

Cuối cùng chính là Kiếm Tiên mộ Đoan Mộc Lâm.

Người Kiếm Tiên mộ, có lẽ sẽ sử dụng một số vũ khí khác như đao, thương nhưng bản mệnh vũ khí thì đều là trường kiếm.

Trường kiếm Đoan Mộc Lâm là một thanh trọng kiếm, dài tới hai mét, thời điểm vung vẩy nhìn có vẻ cổ phác, tang thương.

Hắn không nói hai lời, đem trọng kiếm tế ra, trọng kiếm toàn thân run rẩy, giống như đang phát ra âm thanh phẫn nộ, theo bàn tay Đoan Mộc Lâm vung lên, oanh một tiếng đem hư không chém thành hai nửa, trong chớp mắt đến trên đỉnh đầu Tô Hàn.

Chỉ trong chớp mắt, mưa kiếm màu băng lam, huyền thiết trọng kiếm, trường thương Bạch Hổ, đao mang màu đen cùng với mũi tên màu vàng...

Trọn vẹn năm đạo công kích, năm tên cường giả Ngụy Hoàng cảnh đồng thời ra tay, toàn bộ đều ngưng tụ tại một điểm hướng Tô Hàn hạ xuống!

Vũ khí mỗi một người thi triển đều là cấp Thánh Linh, mỗi người thi triển tu vi đều là toàn lực!

Bọn hắn phẫn nộ, cừu hận, muốn đem Tô Hàn dưới nhất kích đánh cho hồn phi phách tán!

Tất cả tán tu đều nín thở, lực công kích kinh người như thế, cho dù là Long Hoàng cảnh sơ kỳ cũng sợ phải tạm thời tránh mũi nhọn.

Mà đối với Tô Hàn chỉ có tu vi Long Đan cảnh mà nói, cho dù hắn có tu vi ma pháp, cho dù hắn không phải tu sĩ Long Đan cảnh bình thường, nhưng dưới công kích nhiều như vậy không có người nào cho rằng hắn có thể ngăn cản!

“Đáng tiếc...”

“Người này tuy nói cuồng vọng ngốc nghếch, nhưng không thể không nói tu vi cùng quyết đoán như vậy vẫn đáng để kính nể, một cái Tông chủ tông môn cửu lưu không quan trọng, à không, là vừa vặn vừa mới tấn thăng tông môn bát lưu, có thể làm cho năm cái tông môn siêu cấp đến hôm nay mới bừng tỉnh đại ngộ, thật là đủ để tự ngạo.”

“Hắn nếu là giấu tài, bế quan tu luyện, ngày sau nói không chừng cũng là cường giả một phương, nhưng hôm nay bị vây công như vậy e rằng sống sót rất khó.”

Những tán tu kia khi đám người Đoạn Vân Sơn ra tay nhỏ giọng nghị luận, không có bất kỳ người nào cho rằng Tô Hàn có thể tiếp được những công kích này

Trước đó chỉ vẻn vẹn mũi kim tiễn của Lưu Thủy Cuồng Hàn cũng đã phá vỡ tất cả phòng ngự của Tô Hàn, giờ phút này năm người đồng thời ra tay, Tô Hàn coi như ba đầu sáu tay cũng tuyệt đối không chặn được.

...

Mà cũng trong lúc đó, cách Thần Dược sơn không xa, trong một ngọn núi lớn, một cái động phủ chẳng biết lúc nào mở ra.

Bên trong động phủ có một thân ảnh cực kỳ già nua đang ngồi xếp bằng.

Trong lúc Đoạn Vân Sơn chờ người tề tựu cùng hướng Tô Hàn mà giết tới, lão giả này vẫn luôn đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở ra.

“lão phu thật đúng là nhìn lầm, thế giới bây giờ chỉ là Tông chủ tông môn bát lưu cũng cường hãn như thế rồi hả?”

Tầm mắt lão giả như có thể xuyên thấu hư không, thấy được năm đạo công kích đang hướng Tô Hàn đánh tới.

Nếu như bọn người Đoạn Vân Sơn ở đây, tất nhiên có thể nhận ta lão giả này chính là Đông tổ!

“Lão phu đợi ở đây nửa năm, chỉ vì đợi người nọ xuất hiện, dùng tính cách của hắn, nếu là truyền thừa đạo thống của lão phu, sẽ là lựa chọn thích hợp nhất, đáng tiếc... Hắn cũng không phải là tán tu, mà là nhất tông chi chủ (Đứng đầu 1 tông môn).”

Đông tổ yên lặng, lắc đầu lẩm bẩm nói: “Thôi, bên trong Thần Dược sơn, lão phu từng cứu hắn một lần, nhưng đó là xem ở trên mặt mũi tán tu, lần này hắn đã thừa nhận chính mình là Tông chủ Phượng Hoàng tông, vậy thì sống chết của hắn liền cùng với lão khu không quan hệ.”

Lời nói vừa dứt, động phủ nổ vang giống như đại sơn ngã sập (núi lớn sụp đổ).

Mà thân ảnh Đông tổ chẳng biết lúc nào đã biến mất không còn tăm tích.

...

Lại nói tới Tô Hàn, đối mặt với năm người Đoạn Vân Sơn công kích, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

Bởi vì hắn đã sớm liệu đến giờ khắc này, liệu đến một màn bây giờ, khi hắn thừa nhận thân phận của mình, đuổi tới Thần Dược sơn nơi này, hắn đã chuẩn bị chu đáo.

Hết thảy nói thì dài dòng, kỳ thực chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Hắn nhìn công kích tiến tới, bàn tay vung lên, bỗng nhiên có một chiếc đỉnh lớn màu vàng óng xuất hiện.

Chiếc đỉnh lớn này xưa cũ, tràn đầy mùi vị tang thương, giống như từ viễn cổ mà đến, không biết tồn tại bao nhiêu năm.

Đúng là Khai Thiên thần đỉnh!

“Vật này ta tạm thời tìm không thấy những tác dụng khác, nhưng ngoại trừ luyện đan còn có thể dùng để phòng ngự.”

Tô Hàn ngưng mắt, cười lạnh nhìn về đám người Đoạn Vân Sơn, âm thanh to lớn, giống như là cố ý nói cho bọn hắn nghe.

“Hôm nay, nếu các ngươi có thể giết chết bản tông, vậy coi như bản tông đáng chết.”

Vừa dứt lời, thân ảnh Tô Hàn bỗng biến nhỏ thành bàn tay, vọt thẳng vào Khai Thiên thần đỉnh.

Hắn không cách nào khống chế Khai Thiên thần đỉnh lớn nhỏ nhưng lại có thể khống chế lớn nhỏ của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment