Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 27 - Tiêu Gia Ra Oai Phủ Đầu

Nhìn người của Trần gia cấp tốc rút người đi, Lâm Thành Tùng trong lòng càng cảm thấy như là đã rơi xuống đáy cốc.

Đến lúc này đám người Tô Vân Sâm, Tô Vân Bằng này đang nhíu mày thật sâu.

" Cái cẩu vật Tô Hàn này, thật đúng là mạng lớn, như thế nào mà đều có người có thể bảo vệ cho hắn sống sót."

"Vị nhị tiểu thư Tiêu gia này, vậy mà lớn lên lại đẹp như thế, nhưng lại giống như cùng với Tô Hàn có quan hệ không tầm thường , là cái tên hỗn đản này sống chết đều nói không cưới Tiêu Vũ Nhiên sao?"

Trong lòng hai người đều là âm thầm oán trách.

Tiêu Vũ Tuệ nói: "Tô Hàn là đệ tử Tô gia, cho nên. . ."

"Ta đã không phải người của Tô gia ."

Tô Hàn cắt ngang lời Tiêu Vũ Tuệ, nói: "Ngay lúc vừa rồi, ba vị gia chủ Tô gia đây vì không muốn liên luỵ gì đến bọn hắn, đã đem hai người ta cùng phụ thân trục ra khỏi xuất gia tộc."

"Ồ?"

Tiêu Vũ Tuệ ánh mắt quét về phía đám người Tô Vân Sâm, đám người Tô Vân Sâm lập tức cúi đầu.

"Thật đúng là lòng dạ độc ác."

Tiêu Vũ Tuệ thản nhiên nói: "Như thế liền không còn gì tốt hơn, Tô Hàn, ngươi cùng Tiêu thúc thúc về sau liền đến Tiêu gia ta ở đi."

Tô Hàn yên lặng, không có mở miệng.

Hắn cũng biết , Tiêu Vũ Tuệ đây là đang vì mình giành chút mặt mũi, chính mình tuy nói không sợ đám người Lâm Thành Tùng, nhưng không thể khiến người ta xuống đài được.

"Hàn công tử, chúng thuộc hạ nguyện ý đi cùng ngài, trở thành tùy tùng của ngài!"

Bỗng nhiên có bóng người chạy ra, đó là ba người :Bàng Thanh, Hồ Phong, Trương Hải .

"Làm sao mà vừa rồi tại thời điểm Tô Hàn bị trục xuất ra khỏi gia tộc, không thấy đám tùy tùng các ngươi ?" Tiêu Vũ Tuệ nhíu mày.

"Chúng ta cũng vừa vặn mới biết được việc này a!" Bàng Thanh vội la lên.

Tô Hàn vẫn là hiểu rõ bọn hắn, lúc này cười một tiếng: "Tốt, các ngươi nếu như đã nguyện ý đi theo ta, vậy hãy cùng theo ta tới đó đi."

"Vâng!"

Ba người vui mừng, bọn hắn thật là rất muốn đi cùng Tô Hàn.

"Vậy chúng ta. . . Đi thôi?" thời điểm nói lời này thời, Tiêu Vũ Tuệ liếc mắt lườm Lâm Thành Tùng .

Lâm Thành Tùng đến cái rắm cũng không dám thả một cái, khí tức hung hãn vừa rồi đã sớm biến mất không thấy.

"Phu quân, phụ thân, chúng ta đi thôi." Tiêu Vũ Nhiên nhu thuận hướng Tô Vân Minh nói.

"Ha ha ha. . ."

Tô Vân Minh thống khoái cười ha hả: "Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc a! Tô Vân Minh ta lại có một con dâu xinh đẹp khéo léo như thế này, đời này coi như cũng đáng!"

"Ta còn không có đáp ứng ." Tô Hàn trợn mắt lên.

"Tiểu tử thúi, ngươi có thể làm chủ sự tình? Lão tử nói đáp ứng, ngươi liền nhất định phải đáp ứng!" Tô Vân Minh giả bộ giận giữ nói.

Tô Hàn thầm nói: "Là ai vào thời điểm lúc trước không cho ta cưới"

"Đại gia ngươi, lão tử không phải là bởi vì ngươi không muốn cưới nên mới theo ngươi sao? Vũ Nhiên người ta chỗ nào không xứng với ngươi ?" Tô Vân Minh lớn tiếng nói.

Tô Hàn không nói, hắn biết, Tô Vân Minh lão già này hiện tại rất là vui sướng.

"Ta đi thu thập một chút đồ vật."

Tô Hàn nói xong liền về tới gian phòng, đem những đan dược kia cùng tài liệu các loại mang theo, rồi lại đi ra phía ngoài cửa của Tô gia.

Đám người cứ như vậy ở trước mặt tất cả mọi người liền rời đi, lại càng không có người nào dám đứng ra cản trở.

. ..

Tiêu gia.

Bởi vì có quan hệ với Tiêu Vũ Tuệ , Tiêu gia nước lên thì thuyền lên, nay đã thực sự trở thành đệ nhất gia tộc Huyện Viễn Sơn.

Phủ đệ Tiêu gia rất lớn, chiếm diện tích so với các gia tộc khác còn lớn hơn mấy lần, mà số người cũng so với tam đại gia tộc nhiều hơn rất nhiều, trong đó đại bộ phận đều là những khách khanh nổi tiếng tìm đến, trong đó Long Huyết cảnh nhiều nhất, nhưng cũng không ít Long Linh cảnh.

Trên đường đi, Tiêu Vũ Tuệ một câu không nói, mặt lạnh tanh, hiển nhiên còn đang vì sự tình lần trước mà sinh khí (tức giận).

Nàng ra mặt cứu Tô Hàn, là bởi vì muội muội , quan hệ của nàng cùng Tô Hàn bây giờ bắn đại bác cũng không tới.

Cũng vì Tiêu Vũ Nhiên, trên đường đi líu lo nói không ngừng cùng cái bộ dáng khả ái kia thỉnh thoảng bỗng xuất hiện lời nói khôi hài, làm cho Tô Vân Minh thật sự là yêu thích nàng tới cực điểm.

Tô Hàn đối nàng cũng rất có hảo cảm, nhưng hắn dù sao cũng sống tiếp cận ức năm, tâm trí thành thục, đối Tiêu Vũ Tuệ tạm thời mà nói, thật là chưa có cái gì ưa thích.

"Xin chào đại tiểu thư, Nhị tiểu thư!"

Khi đi vào Tiêu gia, thủ vệ lập tức hành lễ.

Tiêu Vũ Tuệ gật đầu, tự mình đi vào.

Tiêu Vũ Nhiên thì cười nói: "Phụ thân, Tiểu Tô Hàn, ta đã chuẩn bị cho các ngươi gian phòng tốt, các ngươi đi nghỉ trước một lát đi."

"Vậy chúng ta thì sao?" Bàng Thanh hỏi.

"Các ngươi cũng đều là khách của Tiêu gia, liền ở tại chỗ của khách khanh đi." Tiêu Vũ Nhiên nói.

Bàng Thanh liền yên lòng, hướng Tô Hàn thấp giọng nói: "Hàn công tử, đừng do dự nữa, nữ hài tử (cô gái nhỏ) tốt như vậy khó có thể tìm thấy, nàng mà bị người khác cướp đi coi như sẽ ngươi hối hận đấy."

"Cút sang một bên." Tô Hàn nói.

"Hắc hắc."

Đám người Bàng Thanh cười một tiếng, liền được tôi tớ Tiêu gia dẫn đi.

Hắn cùng Tô Vân Minh thì được Tiêu Vũ Nhiên tự mình mang đi tới chỗ ở của bọn hắn.

"Nhị tiểu thư, gia chủ có lệnh, mời phò mã gia cùng Tô gia chủ đi đến phòng nghị sự." Vừa đến nơi đây, liền có tôi tớ Tiêu gia chạy vào nói ra.

"Tốt, chúng ta cùng nhau đi."

Tiêu Vũ Nhiên gật đầu, cùng Tô Hàn sửa sang đơn giản lại gian phòng, ba người liền đi tới phòng nghị sự.

. ..

Thời khắc này bên trong phòng nghị sự, chủ nhà họ Tiêu- Tiêu Hành Sơn đang ngồi ở vị trí gia chủ, ở hai bên phía dưới, thì là ngồi đầy người.

Tiêu gia không giống với Tô gia, chỉ có một người gia chủ, gia chủ chính là Tiêu Hành Sơn.

Cho nên, Tiêu gia cũng không có nhiều tranh đấu như vậy, Tiêu Hành Sơn nói cái gì, thì chính là cái đó.

Hai bên ngồi đầy người, đều là khách khanh của Tiêu gia, và đều là tâm phúc của Tiêu Hành Sơn.

Vào thời điểm ba người bọn Tô Hàn tới đây, Tiêu Vũ Tuệ đã ngồi ở bên phải của Tiêu Hành Sơn, bên trái còn có một chỗ ngồi trống không, hiển nhiên là chuẩn bị cho Tiêu Vũ Nhiên.

"Phụ thân." Tiêu Vũ Nhiên nhu thuận nói.

"Ừm."

Tiêu Hành Sơn khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, hướng Tiêu Vũ Nhiên ngoắc tay nói: "Con gái, đến, ngồi bên cạnh ta."

"Vâng."

Tiêu Vũ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, đi tới.

Tô Hàn sắc mặt bình tĩnh, Tô Vân Minh thì là vẻ mặt có chút khó coi.

Bởi vì hắn từ lúc tiến vào đã bắt đầu liền ngắm nhìn bốn phía, vậy mà không có một chỗ ngồi cho hắn cùng Tô Hàn!

"Ai, ăn nhờ ở đậu thì vậy thôi. . ." Tô Vân Minh thầm nghĩ trong lòng.

Tiêu gia này rõ ràng là muốn cho hai cha con bọn họ chịu một màn hạ mã uy, dù nói thế nào, hắn Tô Vân Minh cũng đã từng là Tô gia gia chủ, đến nơi đây thậm chí ngay cả chỗ ngồi đều không có.

"Lớn mật!"

Đúng lúc này, một lão giả bỗng nhiên vỗ cái ghế, dọa hai người nhảy dựng một cái.

"Thế nào?" Tô Vân Minh cau mày nói.

"Nhìn thấy chủ nhà họ Tiêu ta, vậy mà đều không hành lễ?" Lão giả kia quát.

Tiêu Hành Sơn ngồi ở chỗ đó, mặt không biểu tình, giống như là không nhìn thấy hai người bọn họ.

"Ngươi lớn mật!"

Đang lúc Tô Hàn muốn mở miệng, Tiêu Vũ Nhiên lại đứng lên: "Tô Hàn là phu quân ta, Tô Vân Minh là phụ thân ta, ngươi dám đối với bọn hắn mà nói như vậy?"

Lão giả kia sững sờ, nghĩ thầm ngươi nha cũng không có nhãn lực tốt đi? Nhìn không ra lời này là do cha ngươi phân phó sao?

Tô Hàn cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Vũ Nhiên, độ thiện cảm trong lòng đối Tiêu Vũ Nhiên trực tiếp tăng lên gấp bội.

"Tiểu nha đầu này, cũng thật đáng yêu a!" Tô Hàn cười thầm nói.

"Vũ Nhiên, ngươi ngồi xuống."

Tiêu Vũ Tuệ nói: "Ngươi còn chưa có gả cho Tô Hàn đâu, hắn còn không phải là phu quân của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment