Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 30 - Ở Không Đi Gây Sự

Bắt đầu từ hôm nay, Tô Hàn liền ở lại Tô gia.

Về sự tình hai mươi đầu long mạch , Tô Hàn nói với lão giả đám người kia, không cần đem việc này truyền ra bên ngoài.

Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đây là một sự việc lớn, vạn nhất có xảy ra điều gì sai sót, bọn hắn căn bản đều không đảm đương nổi.

. ..

Trong nháy mắt, lại một tháng trôi qua.

Một tháng này , Tô Hàn vẫn luôn ở trong gian phòng, dùng những đan dược kia để tu luyện.

Tu luyện này khác với tu luyện để mở ra Long Mạch cảnh, để có thể luyện hóa một cái đan dược thượng phẩm thì đều phải mất mấy ngày, thậm chí là dùng đến tất cả long mạch của bọn hắn, đều không có luyện hóa được đan dược thượng phẩm.

Nhưng mà đối với Tô Hàn mà nói, trong thời gian một tháng, không những lại luyện hóa mà còn trọn vẹn nuốt chửng mấy trăm viên Cổ Linh đan.

Chỉ còn những viên Sinh Huyết đan , thì Tô Hàn giữ lại, chờ đợi tới lúc đột phá Long Huyết cảnh thì sử dụng.

Trước đó Tô Hàn đã mở ra được ba mươi hai đầu long mạch, luyện hóa này đã tốn mất mấy trăm viên Cổ Linh đan, về sau, thực lực của Tô Hàn, sẽ có biến hóa làm nghiêng trời lệch đất.

Tuy nhiên thứ đan dược này, luyện hóa càng nhiều, hiệu quả của nó lại càng nhỏ.

Cho tới bây giờ, Cổ Linh đan đối với Tô Hàn mà nói, hiệu quả của nó đã cực kỳ là nhỏ.

"Có lẽ Sinh Huyết đan có thể làm cho ta mở ra thêm được một ít long mạch, nhưng giờ phút này mà luyện hóa Sinh Huyết đan, hiệu quả của loại dược liệu này sẽ giảm bớt đi rất nhiều, đợi lúc mở ra Long Huyết cảnh thì sử dụng nó sẽ là tốt nhất."

Tô Hàn từ trong phòng đi ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, hắn không khỏi duỗi lưng một cái.

"Trước tiên luyện chế một loại đan dược khác đi, không biết Tiêu gia này có những nguyên liệu để chế tạo không." Tô Hàn lẩm bẩm nói.

"Hàn công tử, ngài đã đi ra ?"

Hồ Phong thấy Tô Hàn từ trong phòng đi ra, vội vàng chạy tới.

Bàng Thanh cùng Trương Hải hai người vẫn luôn ở tại chỗ ở của khách khanh , còn hắn thì một mực thủ hộ tại nơi này của Tô Hàn.

"Ừm."

Tô Hàn khẽ gật đầu.

"Hàn công tử, một tháng qua, Liên Ngọc Trạch tìm ngài không dưới năm lần, mỗi lần đều là bộ dáng tức giận đùng đùng, nhưng đều bị ta đuổi đi." Hồ Phong nói.

"Liên Ngọc Trạch là ai?" Tô Hàn nghi ngờ nói.

"Là khách khanh của Tiêu gia, con trai của Liên Trùng Đích, là khách khanh có địa vị rất cao trong rất nhiều khách khanh của Tiêu gia, tu vi của hắn là Long Linh cảnh hậu kỳ, chỉ đứng ở phía sau Tiêu Hành Sơn." Hồ Phong nói.

"Hắn tới tìm ta làm cái gì?" Tô Hàn nhíu mày.

"Hình như bởi vì. . .là do Nhị tiểu thư Tiêu gia." Hồ Phong nói.

"Ồ?"

Tô Hàn giật mình, cười nói: "Đúng thế, Tiêu Vũ Nhiên lớn lên xinh đẹp, tính cách lại ngây thơ trong sáng, hoàn toàn chính xác là người được yêu thích."

"Có thể là như vậy cũng không nên tới tìm ngài a! Liên Ngọc Trạch hắn thật là có bản lĩnh, chính mình liền tự theo đuổi Nhị tiểu thư đi, tìm ngài làm gì?" Hồ Phong khinh bỉ nói.

"Nghĩ hù dọa ta một chút chứ sao."

Tô Hàn khẽ lắc đầu, phân phó nói: "Ngươi muốn tu luyện thì tu luyện đi, ta đi vào nhà kho của Tiêu gia một chuyến, tìm một ít nguyên liệu."

"Vâng." Hồ Phong đáp ứng.

"Đứng lại cho ta!"

Nhưng mà, vào lúc Tô Hàn đang dự định đi tới nhà kho, một tiếng quát đầy lạnh lùng chợt vang lên.

Tô Hàn dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người từ đang từ xa đi tới, người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, thân mặc một áo bào màu xanh, tướng mạo cũng tạm được, tuy nhiên lại hơi lộ ra một khuôn mặt cay nghiệt , giờ phút này bầu không khí có một chút âm trầm.

"Hàn công tử, hắn là Liên Ngọc Trạch." Hồ Phong thấp giọng nói.

Tô Hàn gật đầu, căn bản không có để ý tới, vẫn như cũ cất bước mà đi.

"Ta nói ngươi đứng lại!"

Thấy Tô Hàn không thèm để ý đến mình, Liên Ngọc Trạch lúc này phẫn nộ, ngăn cản ngay trước mặt của Tô Hàn.

"Ngươi điếc hay sao? Ta nói ngươi đứng lại ngươi nghe không rõ?" Liên Ngọc Trạch hừ lạnh nói.

Tô Hàn hơi ngước mắt: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"

"Không cùng ngươi thì cùng với ai? Ngươi muốn cùng ta tại đây chơi trò lão sói vẫy đuôi đúng không?" Liên Ngọc Trạch trong mắt lóe lên hàn quang.

"Ta không có trêu chọc ngươi a?" Tô Hàn nhướng mày.

"Ngươi đúng là không có trêu chọc ta, nhưng ngươi lại trêu chọc phải người không nên trêu chọc!"

"Ồ? Ta trêu chọc ai? Nói nghe một chút." Tô Hàn lộ ra vẻ mặt hứng thú .

"Tiêu Vũ Nhiên!"

Liên Ngọc Trạch nói thẳng: "Tô Hàn, ta hi vọng ngươi có thể nhận thức tốt được thân phận của mình, ngươi ở tại Tiêu gia ta, ăn đồ ăn của Tiêu gia ta, dùng đồ của Tiêu gia ta, thậm chí lúc trước gặp nguy hiểm, đều là Tiêu gia ta bảo vệ, ngươi cũng không nghĩ chính mình có tư cách gì vì Tiêu gia ta làm một chút việc gì? Tiêu Vũ Nhiên mặc dù nói không có thiên phú giống như đại tiểu thư, nhưng cũng không phải người mà ngươi có thể mơ ước, ngươi từ bỏ cái ý nghĩ đó đi là vừa!"

"Ta nhớ được họ ngươi họ Liên a?" Tô Hàn bỗng nhiên nói.

Liên Ngọc Trạch hỏi ngược lại: "Đúng, ta họ Liên, thế nào?"

"Vậy mà ngươi còn luôn miệng 'Tiêu gia ta ', không cảm thấy ngại sao? Nói giống như ngươi thật là người của Tiêu gia vậy." Tô Hàn nhún vai.

"Càn rỡ!"

Liên Ngọc Trạch hừ lạnh nói: "Ngươi dám đối với ta mà nói như vậy?"

"Liên Ngọc Trạch, ngươi dám đối với phu quân của ta mà nói như vậy?"

Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Vũ Nhiên vang lên.

Liên Ngọc Trạch sắc mặt biến hóa, thấp giọng uy hiếp nói: "Tô Hàn, ta lần này là chỉ cảnh cáo ngươi, ngươi nếu như còn tiếp tục dây dưa với Vũ Nhiên, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!"

"Cút đi." Tô Hàn không nhịn được nói.

"Ngươi!"

Liên Ngọc Trạch trong lòng giận dữ, thế nhưng ngay trước mặt Tiêu Vũ Nhiên, hắn lại không dám quá mức càn rỡ.

"Tô Hàn, ngươi thật là giỏi, con mẹ nó, ngươi cứ chờ đó cho ta!"

Vừa nói dứt lời, Liên Ngọc Trạch liền quay người dẫn người của hắn rời đi.

"Tiểu Tô Hàn, ngươi không sao chứ? Bọn hắn không có làm gì ngươi chứ ?" Tiêu Vũ Nhiên đi đến bên cạnh Tô Hàn ân cần hỏi han.

"Chỉ bằng bọn hắn?" Tô Hàn khinh thường lắc đầu.

"Hì hì, ta biết phu quân ta rất lợi hại rồi mà!" Tiêu Vũ Nhiên lắc lư cái đầu nhỏ.

"Đừng phu quân phu quân, ta còn không có đáp ứng cưới ngươi đâu." Tô Hàn thật sự là bất đắc dĩ.

Tiêu Vũ Nhiên cái đầu nhỏ hướng lên: "Ngươi có đáp ứng hay không, thì ngươi cũng là phu quân ta."

"Quả nhiên, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi một dạng bá đạo."

Tô Hàn thở dài , lại nói: "Ta nhờ ngươi tìm hộ bốn cái đồ vật, ngươi tìm được nó chưa?"

"Chỉ tìm được cái hoa Yêu Linh, ba loại khác đều không có tìm được, ta hỏi khắp tất cả mọi người, bọn hắn thậm chí đều chưa nghe nói qua, ngươi để cho ta tìm toàn thứ gì vậy!" Tiêu Vũ Nhiên nổi giận nói.

"Tìm được chi hoa Yêu Linh rồi?" Tô lạnh hai mắt sáng lên.

Lúc trước hắn cũng chỉ là cùng Tiêu Vũ Nhiên nói một chút, thật không có hy vọng xa vời là có thể tìm được mấy đồ vật đó, dù sao bốn cái loại đồ vật đến quá mức trân quý này, ở khắp Đại lục Long Võ, chỉ sợ là đã ít càng thêm ít.

"Tìm được thì cũng không phải là của ta."

Tiêu Vũ Nhiên bĩu môi: "Phụ thân ta tại Vạn Bảo các thăm dò được, ba tháng sau, Vạn Bảo các hội tiến hành một buổi đấu giá, đã xác định đồ vật trong đó này là chi hoa Yêu Linh . Các chủ của Vạn Bảo Các nói qua, nếu là muốn sở hữu chi hoa Yêu Linh này , ít nhất phải chuẩn bị. . . Một ngàn vạn kim tệ."

"Một ngàn vạn, Tiêu gia hẳn là mua được a?" Tô Hàn cười nói.

"Ngươi nói chuyện đâu đâu! Tỷ tỷ không có gia nhập Hàn Vân tông, trước đó, lợi nhuận của Tiêu gia hằng năm cũng chỉ có năm sáu mươi vạn mà thôi, một ngàn vạn, tương đương với thu nhập của Tiêu gia trong hai mươi năm!"

Tiêu Vũ Nhiên đong đưa cái đầu nhỏ: "Trước tiên không nói Tiêu gia có hay không có nhiều tiền như vậy, nếu là có, phụ thân cũng không có khả năng mua cái hoa Yêu Linh kia, bởi vì nếu xem như là mua được, thì đây cũng chỉ là một cái đồ vật trong bốn cái đồ vật hiếm có mà thôi, mặt khác nếu ba cái kia là cũng mắc như vậy, gia tộc cũng không thể mua nổi."

"Nguyên nhân chủ yếu nhất, là phụ thân ngươi sợ ta lừa ngươi a?" Tô Hàn cười nói.

Bình Luận (0)
Comment