Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 6 - Phong Mang Tất Lộ!

– Ba!

âm thanh to rõ truyền khắp toàn bộ phòng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

– Ngươi, ngươi dám đánh ta?

Tô Minh Hiên bưng bít lấy gương mặt đỏ bừng, con mắt trừng lớn, tràn đầy không thể tin được.

Cái phế vật này, cũng dám trước mặt nhiều người như vậy, động thủđối với mình?

– Sao lại không dám!

Tô Hàn nhìn chăm chú Tô Minh Hiên, bình tĩnh nói:

– Ngươi lại nhiều lần mở miệng châm chọc đối với ta, nếu như lại không giáo huấn ngươi một chút, ngươi còn không càng thiếu giáo giưỡng?

Trò cười, đã từng là Yêu Long Cổ Đế, những nhân vật khó lường ai thấy hắn đều rất cung kính cúi đầu khom lưng, nghe lời răm rắp?

Tuy nói hiện tại sống lại một đời, không có tu vi cực mạnh như ở kiếp trước, nhưng ngạo khí ở kiếp trước, lại không thể nào ma diệt!

– Ngươi cái tên cẩu vật này, lão tử giết chết ngươi!

Tô Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi, gào thét lên một tiếng, lao thẳng đến Tô Hàn.

– Dừng tay!

Cách đó không xa Tô Vân Minh liền vội mở miệng, sợ Tô Hàn ăn thiệt thòi, dù sao ở trong mắt của tất cả mọi người, hiện tại Tô Hàn cũng chỉ là một cái phế vật không thể tu luyện mà thôi.

– Để cho hắn tới.

Tô Hàn nhàn nhạt mở miệng, càng ở lúc nói chuyện, duỗi ra ngón tay, hướng Tô Minh Hiên khiêu khích lay động một cái.

Thấy như này, Tô Minh Hiên càng thêm phẫn nộ, nghĩ thầm một cái phế vật như ngươi, vẫn coi mình là thiên tài, khinh thường người sao?

– Xoạt!

Tô Minh Hiên vẻ mặt cực hàn, trên bàn tay đột nhiên nâng lên một đầu ánh vàng, đúng là điềm báo long mạch băng lên.

– Tô Hàn, đừng nói ta khi dễ ngươi, ta chỉ thi triển một đầu long mạch!

Tô Minh Hiên hừ lạnh nói.

– Rác rưởi!

Tô Hàn bình thản phun ra hai chữ.

Tô Minh Hiên liền càng thêm phẫn nộ, bất quá hắn chính là muốn nhục nhã một thoáng Tô Hàn, để Tô Hàn biết, cho dù là chính mình chỉ thi triển một đầu long mạch, Tô Hàn hắn cũng không phải là đối thủ của mình.

Long mạch hiện ra, tốc độ Tô Minh Hiên lập tức nhanh hơn một chút, khi hắn đi tới trước mặt Tô Hàn, hung hăng đánh về phía khuôn mặt Tô Hàn.

Một đầu long mạch băng lên, cũng chính là so với người bình thường mạnh lên một chút thôi.

– Cái này là uy lực một đầu long mạch của ngươi?

Tô Hàn khóe miệng lộ ra mỉa mai, đột nhiên ra tay, một phát bắt được cánh tay Tô Minh Hiên, chợt hướng phía trước kéo một phát.

Tại sát na ấy, chân trái Tô Hàn nhanh như tia chớp đá ra, trực tiếp đá vào mắt cá chân Tô Minh Hiên, chỉ thấy Tô Minh Hiên thân ảnh trực tiếp bay lên, ở dưới sự kéo động của Tô Hàn, rầm một tiếng ngã ở trên mặt đất.

Một màn này, lập tức làm cho người cả nhà lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.

Trước đó Tô Hàn một cái tát kia còn chưa tính, dù sao cũng là bỗng nhiên ra tay, là ai cũng không nghĩ tới dưới tình huống mà thôi.

Nhưng bây giờ, Tô Minh Hiên đã có chuẩn bị, mà lại đầu tiên khởi xướng tiến công, kết quả lại có thể. . . Chính là bị một chiêu ngã gục?

– Ngươi đối phó ta, cần một đầu long mạch, ta đối phó ngươi, ngay cả một đầu đều không cần.

Giọng nói bình thản, lần nữa từ trong miệng Tô Hàn truyền ra.

Nhưng thấy Tô Hàn đứng ở nơi đó, thân ảnh thẳng tắp, khí tức bình tĩnh, bên trong lạnh lùng như tuyết, ngạo nghễ bất khuất.

Như hắn nói, vừa rồi mặc dù ra tay, nhưng cũng không có thi triển long mạch!

–Cái tên này. . .!

Tiêu Vũ Tuệ cũng hơi kinh ngạc, mặc dù một đầu long mạch có khả năng gia tăng lực lượng không phải quá nhiều, có thể giống Tô Hàn như thế, nhẹ nhàng đem đối phương đánh bại, Tiêu Vũ Tuệ tự nhận, nàng làm không được.

–Tô Hàn!!!

Tô Minh Hiên từ dưới đất bật lên, trên người đầy dáng vẻ chật vật, ánh mắt kia giống như là muốn nắm Tô Hàn ăn tươi nuốt sống vậy.

– Có rắm thì phóng.

Tô Hàn nói.

– Ngươi tên hỗn đản, ta giết ngươi! ! !

– Oanh!

âm thanh gào thét, Tô Minh Hiên toàn thân chấn động, lập tức có khí tức mạnh mẽ bạo phát đi ra.

Cùng lúc đó, trọn vẹn năm cái màu vàng kim mạch lạc xuất hiện, xuyên thấu qua quần áo Tô Minh Hiên, tản ra ánh sáng nồng đậm.

–Thế nào, một đầu long mạch đánh không lại ta, liền đem tất cả long mạch đều thi triển ra?

Tô Hàn khóe miệng mà nhấc lên, ở trong lời nói tràn đầy xem thường.

Tô Minh Hiên trong óc đã hoàn toàn bị lửa giận tràn ngập, bước chân đạp lên mặt đất, thân ảnh như là một đầu mãnh hổ, vọt thẳng về hướng Tô Hàn.

– Ngươi dám!

Tô Vân Minh biến sắc, lập tức liền muốn xuất thủ.

Lại không nghĩ, Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng hai người thân ảnh lấp lánh, vậy mà ngăn ở trước mặt hắn.

– Lão tứ, huynh đệ bọn họ ở giữa luận bàn, ngươi vẫn là đừng nhúng tay.

Tô Vân Sâm âm hiểm cười nói.

– Các ngươi. . .

– Bành!

Tô Vân Minh lửa giận sôi trào, vừa muốn mở miệng, lại nghe phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm, ngay sau đó, liền có một bóng người bay ngược mà ra,ở trên đường bay ngược, càng là máu tươi cuồng phún.

– Đồ không biết tự lượng sức mình, Minh Hiên, giáo huấn ngươi một chút, cũng nên.

Tô Vân Sâm còn tưởng rằng bóng người này là Tô Hàn, cười lạnh ở trong quay đầu nhìn lại.

Này xem xét, liền sắc mặt đại biến.

– Không có khả năng!

Tiếng kinh hô theo Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng hai người trong miệng truyền ra.

Chỉ thấy người bay, không là Tô Hàn trong tưởng tượng, rõ ràng là Tô Vân Hiên!

Bọn hắn làm sao cũng không thể tin được, Tô Vân Minh đã thi triển năm đầu long mạch, mà Tô Hàn chỉ một cái long mạch đứt gãy phế vật mà thôi, vô luận từ phương diện nào tới nói, bị đánh bay, đều hẳn là Tô Hàn!

– Phế vật.

Tô Hàn nhìn chằm chằm đã hoàn toàn ngất đi Tô Minh Hiên, thản nhiên nói:

– Năm đầu long mạch, cũng chỉ có chút thực lực ấy, đổi lại là ta, đã sớm đập đầu chết.

– Hàn nhi, ngươi không sao chứ?

Tô Vân Minh chạy tới, hắn cũng là không thể tin được, con của mình, không phải đã không thể tu luyện sao?

– Hắn còn không có tư cách làm ta có việc.

Tô Hàn nói.

– Ngươi. . .!

Tô Vân Minh nhìn từ trên xuống dưới Tô Hàn, trong mắt lộ ra mừng như điên:

– Hàn nhi, ngươi có thể tu luyện?

Muốn nói Tô Hàn là bằng vào người bình thường thực lực đem Tô Minh Hiên đánh bay, Tô Vân Minh tuyệt sẽ không tin tưởng.

Mở ra một đầu long mạch thì cũng thôi đi, có thể mở ra năm đầu long mạch, ít nhất cũng có mấy ngàn cân cự lực, người bình thường há có thể là đối thủ?

– Ừm.

Tô Hàn khẽ gật đầu.

– Ha ha, quá tốt rồi!

Tô Vân Minh liền cười ha hả.

Đến mức Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng hai người, thì là vẻ mặt âm trầm muốn chảy ra nước.

Bọn hắn vẫn luôn mong muốn đem Tô Vân Minh theo vị trí gia chủ bên trên kéo xuống, Tô Hàn tu luyện tẩu hỏa nhập ma, cái này là một cơ hội.

Nhưng hôm nay, còn không chờ bọn hắn đem thời cơ này hoàn toàn phát huy tác dụng, Tô Hàn vậy mà lại có thể tu luyện?

– Tên tiểu súc sinh này, ẩn giấu thật là đủ sâu a. . .

Tô Vân Sâm răng đều muốn cắn nát.

– Tốt.

Lúc này, Tiêu Vũ Tuệ mở miệng: "Tô Hàn, ta hôm nay đến, cũng không phải tại đây bên trong xem huynh đệ các ngươi ở giữa tranh đấu, ngươi cho ta thống khoái lời nói, đến cùng có cưới hay không muội muội ta?

– Không cưới!

Tô Hàn phất ống tay áo một cái.

– Hừ, thật sự cho rằng có chút thiên phú, liền mắt cao hơn đầu, ai cũng không để trong mắt rồi?

Tiêu Vũ Tuệ vẻ mặt liền chìm xuống, liền nói ngay:

– Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi y nguyên như vậy quật cường, liền chớ có trách ta Tiêu gia vô tình!

– Vô tình?

Tô Hàn quay người nhìn về phía Tiêu Vũ Tuệ, bỗng nhiên cười.

– Tiêu gia nếu dám càn rỡ, Tô Hàn ta tự sẽ đích thân đăng lâm, để cho các ngươi biết, cái gì gọi là tai hoạ ngập đầu!

Bình Luận (0)
Comment