Edit: Jang Jang
Thời tiết cuối thu, đầu tháng chín.
Trong trạch viện Chúc gia trồng hai cây hoa quế, cây màu lục đậm điểm xuyết hoa màu vàng, gió nhẹ thổi qua, mùi hương nhè nhẹ phiêu đãng trong không khí.
Ngày thường, Chúc Vưu sẽ ngắt lấy mẻ cánh hoa chưng chút đường làm bánh hoa quế cho Dung Khanh cùng Tiểu Bảo ăn.
Nước nhào bột là hoa lê lộ ngàn năm đi trên đỉnh núi hứng xuống, dùng hoa lê lộ ngàn năm làm bánh hoa quế có thể khiến cho môi răng lưu hương, kéo dài tuổi thọ.
Tiểu Bảo cùng Dung Khanh rất thích ăn bánh này.
Ngày này, sau khi dùng đồ ăn sáng, Chúc Vưu cầm lẵng hoa, bay đến trên nhánh cây hái hoa quế, muốn làm chút bánh hoa quế cho Dung Khanh cùng Tiểu Bảo.
Dung Khanh cùng Tiểu Bảo ngồi ở đình hóng gió ngắm hoa.
Không bao lâu, Dung Khanh liền cảm giác bụng một trận đau nhức, đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhịn không được cắn môi ai ai than nhẹ.
Tiểu Bảo thấy mẫu thân không thích hợp, lo lắng hỏi: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"
Dung Khanh chống bàn đá, nhíu mày trả lời: "Tiểu Bảo, mẫu thân đau bụng, sợ là sắp sinh, con mau gọi cha lại đây."
Tiểu Bảo vội vàng xoay người, chạy đến dưới gốc cây hoa quế, đối với nam nhân trên ngọn cây hô lớn: "Cha, mẫu thân bụng đau, người mau xuống dưới nhìn xem."
Chúc Vưu nghe vậy, thần sắc căng thẳng, lập tức bay xuống đất, lẵng hoa trong tay tùy ý ném, sắc hoa quế vàng nhạt rải đầy đất.
Hắn cũng không quản hoa quế kia, chân dài sải bước, vài cái liền đi tới trước mặt Dung Khanh, cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm về phòng ngủ, nhẹ đặt ở trên giường.
"Khanh Khanh, làm sao vậy, vô cùng đau đớn sao?" Nam nhân khẩn trương hỏi.
Dung Khanh đã sinh qua một lần, đã tích góp được chút kinh nghiệm.
Nàng chịu đựng đau, thấp giọng nói: "Thiếp là sắp sinh, chàng đi đun chút nước ấm, chuẩn bị chút vải bố mềm mại lại đây."
Chúc Vưu bàn tay vung lên, trên mặt đất liền xuất hiện một thùng nước sôi nóng hôi hổi.
Trên cánh tay hắn cầm hai thất lụa bố màu thủy lam, đại chưởng nắm tay nhỏ mềm mại của nữ nhân, nhẹ giọng trấn an nói: "Khanh Khanh, chớ sợ, thứ nên chuẩn bị, đều đủ cả."
Dung Khanh trên trán thấm ra một cỗ mồ hôi tinh mịn, nàng thở gấp, ngước mắt nhìn nam nhân một cái, thẹn thùng nũng nịu nói: "Chàng đem đồ vật bỏ xuống, đi ra ngoài, không được quay đầu lại xem thiếp."
Chúc Vưu theo lời đem lụa bố đặt ở mép giường, lại chưa xoay người rời đi.
Hắn ngồi ở trước giường, đại chưởng nắm chặt tay nhỏ Dung Khanh, trìu mến nhìn nàng: "Không đi, Khanh Khanh sinh hài tử cho ta, ta tự nhiên muốn bồi Khanh Khanh."
Dung Khanh lúc này đã vô cùng đau đớn, cũng không dư thừa sức lực cùng hắn ngoan cố, đuổi vài lần, hắn đều không muốn đi ra ngoài, đành phải thôi.
Nàng bảo hắn cầm một cái chăn mỏng đắp ở trên đùi chính mình, che khuất nơi riêng tư mắc cỡ kia.
Từ xưa đến nay, liền có tập tục, nữ nhân sinh hài tử, nam nhân là không thể tiến vào phòng sinh.
Dung Khanh thật là không tiếp thu được trường hợp để trượng phu chính mắt thấy mình sinh hài tử.
May mà, Chúc Vưu chỉ là nắm tay nàng, cổ vũ nàng, thỉnh thoảng cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng, thật không có nhìn khắp nơi xung quanh.
"A... Đau... Ô ô... Đau quá..."
Tiếng kêu của Dung Khanh càng thêm thê lương, mười ngón tay ngọc nắm chặt đệm chăn dưới thân, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ dáng cực kỳ thống khổ.
Tâm Chúc Vưu cũng đi theo tiếng nàng kêu mà khẩn trương lên.
Một canh giờ sau.
Đã trải qua dày vò dài dòng, Dung Khanh rốt cuộc sinh hạ một quả trứng rồng.
Nàng mệt đến cả người hư thoát, không kịp đi xem cái trứng rồng kia bộ dáng như thế nào, liền hôn mê bất tỉnh.
Chúc Vưu dùng nước ấm giúp Dung Khanh tẩy sạch thân mình, lại lấy lụa bố màu thủy lam đem trứng rồng bao lại, đi tới một gian nhà khác rộng hơn.
Gian nhà này có một cái giường lớn mềm mại, có thể cất chứa long thân thật lớn của hắn, hắn chuẩn bị dùng để ấp trứng.
Chúc Vưu hầm canh gà đặt ở trong nồi, chờ Dung Khanh tỉnh lại có thể bồi bổ thân mình.
Dung Khanh ngủ hai canh giờ mới tỉnh, tỉnh lại liền thấy Tiểu Bảo ngồi ở mép giường, lại không thấy thân ảnh Chúc Vưu.
Nàng hỏi: "Cha con đâu?"
Tiểu Bảo chỉ chỉ nhà bên trái, nãi thanh nãi khí nói: "Cha đang ấp trứng."
"Ấp trứng?" Dung Khanh vẻ mặt mờ mịt, thiếu chút nữa đã quên trứng rồng là muốn biến hóa.
Lúc trước Tiểu Bảo là chính mình từ trong vỏ trứng chui ra, giảm đi phiền toái ấp trứng cho nàng.
Lúc đó nàng sinh ra cái trứng, sợ tới mức hoa dung thất sắc, trong lòng run sợ, nơi nào còn có tâm tình đi ấp trứng.
May mà, Tiểu Bảo hiểu chuyện, không bao lâu, liền chính mình từ vỏ trứng nhảy ra.
Trứng rồng này là có linh tính, có nguyện ý ra hay không, phải xem tâm tình của nó.
Lại nói tiếp, lúc trước Tiểu Bảo là đủ tháng sinh sản, mà lần này trứng rồng, mới chín tháng liền ra rồi, cho nên hai người hẳn là có chút khác nhau.
Dung Khanh uống canh gà, khôi phục chút sức lực, liền cùng Tiểu Bảo cùng đi xem Chúc Vưu ấp trứng.
Long thân Chúc Vưu thật lớn chiếm cứ thành một đoàn, dưới bụng hắn là một cái trứng rồng màu trắng.
Dung Khanh nhìn thấy một cái hùng long nghiêm trang ấp trứng, không khỏi không nhịn được mà bật cười.
2
"Thiếp ôm hài tử một cái." Nàng đem trứng rồng từ dưới bụng Chúc Vưu lấy ra, ôm vào trong ngực, sờ sờ.
Trên vỏ trứng còn tàn lưu độ ấm, kia hẳn là nhiệt độ cơ thể trên người Chúc Vưu.
Sau khi sờ xong, Dung Khanh lại đem trứng rồng thả lại dưới thân Chúc Vưu, để hắn tiếp tục ấp.
Trong lòng nàng cũng là thực chờ mong hài tử giáng sinh, tò mò hỏi: "Trứng này muốn ấp bao lâu?"
Chúc Vưu lắc đầu: "Cái này không thể xác định, bởi vì mỗi cái trứng thời gian biến hóa đều không giống nhau. Bất quá, Khanh Khanh không cần lo lắng, con của chúng ta cực có linh tính, định sẽ không làm chúng ta chờ lâu lắm."
Dung Khanh sau khi sinh trứng rồng, giống như trút được gánh nặng, thân thể nhẹ nhàng nhiều.
Chúc Vưu thêm linh lực vào đồ ăn của nàng, thân mình nàng khôi phục cực nhanh, không cần thiết hai ngày, cảm giác không khoẻ vì sinh sản mang đến hết thảy đều biến mất.
Chúc Vưu mỗi ngày đều nằm ở trên giường lớn ấp trứng.
Tiểu Bảo ngày thường nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng học cha hắn, cầm hai quả trứng gà, đặt ở dưới thân, hóa thành nguyên hình, chiếm cứ thành một đoàn, bộ dáng ngoan ngoãn ấp trứng.
2
Khi Dung Khanh mở ra cửa phòng, nhìn đến trên giường, một lớn một nhỏ hai con Thanh Long nghiêm trang ấp trứng, không biết nên khóc hay cười.
Tiểu Bảo ngốc của nàng, bị cha nó dạy hư, sau này còn cưới vợ như thế nào?
Một tháng sau.
Ban đêm hôm nay, Dung Khanh cảm thấy vú trướng đến lợi hại, hai đầu nhũ tiêm căng phồng, vừa trướng vừa đau.
Chờ Tiểu Bảo ngủ rồi, nàng mới gọi Chúc Vưu lại đây, ngượng ngùng mà cởi xiêm y, mặt lộ vẻ e lệ nói: "Thiếp mấy ngày gần đây trướng sữa, khó chịu vô cùng, hài tử còn chưa sinh ra, sữa này không có chỗ đi, chàng mau giúp thiếp hút hút, trước thông sơ nhũ, làm thiếp dễ chịu một chút."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~