Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn

Chương 94

Edit: Jang Jang

Dung Khanh tay cầm chăn dừng lại, nàng rũ mắt nhìn Lăng Phỉ nhắm chặt hai tròng mắt, không biết hắn là nghiêm túc, hay vẫn là đang nói đùa.

Nháy mắt tiếp theo, Lăng Phỉ xốc lên đôi mắt, rõ ràng là ban đêm, nhưng con ngươi đen nhánh vào ban đêm lại có vẻ càng thêm thâm thúy đen bóng.

Hắn ngưng mắt nhìn Dung Khanh, môi mỏng khẽ mở, thấp giọng hỏi: "Khanh Khanh, muội nguyện ý không? Nếu là nguyện ý, ngày mai đại sư huynh đi bẩm báo sư phụ, trưng cầu lão nhân gia đồng ý."

Tiếng nói nam nhân trầm thấp từ tính, đi sâu vào lòng người, Dung Khanh cảm thấy ngực ấm áp.

Nàng tu vi yếu ớt, làm sao không nghĩ tìm nam nhân pháp lực cao cường che chở nàng cùng Tiểu Bảo cả đời đây.

Nàng từng thật lòng yêu Chúc Vưu, nhưng hắn lại đem nàng làm cho thương tích đầy mình.

Tình yêu này không cần cũng thế.

Sư huynh nàng tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là sủng ái nàng như vậy, nếu là gả cho hắn, hắn định sẽ không khi dễ nàng.

Có hơi lạnh gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt hai người, mang đến một chút lạnh lẽo.

Lúc Lăng Phỉ cho rằng đợi không được đáp án, Dung Khanh nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lăng Phỉ mắt đen thâm thúy càng thêm trong trẻo, phảng phất có ánh sao trời sáng rọi trong đó, lộng lẫy bắt mắt.

Hắn khóe môi cong lên, nở nụ cười.

Một đêm này, Dung Khanh không có về phòng, nàng dựa vào cột gỗ, bồi Lăng Phỉ cùng nhau bảo hộ Tiểu Bảo.

Đến tận khi trời hửng sáng, nàng mới về phòng.

Mà Lăng Phỉ nắm tay nhỏ mềm mại của Dung Khanh, thẳng đến khi trời đã sáng mới buông ra.

Sắc trời sáng rõ, Lăng Phỉ đi đến quỳ trước cửa phòng chân tiên.

Quỳ đến trưa, mới thấy chân tiên đi ra.

Lăng Phỉ đem chuyện chính mình muốn cùng Dung Khanh thành hôn nói ra.

Chân tiên người hỏi hắn, Dung Khanh có nguyện ý hay không.

Lăng Phỉ đáp nguyện ý.

Chân tiên người yêu thương Lăng Phỉ, chỉ là phái người đi gọi Dung Khanh lại đây, lại hỏi một phen, liền ân chuẩn hôn sự của hai người.

Dung Khanh đi rồi, Lăng Phỉ như cũ quỳ ở trước cửa.

"Lăng Phỉ, con vì sao chưa rời đi?" Chân tiên người khó hiểu hỏi.

Lăng Phỉ hướng chân tiên chắp tay, ngữ khí cung kính: "Sư phụ, đệ tử có một chuyện muốn nhờ."

Hắn ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Bên ngoài giấu kín mấy tên Long tộc cường đại, mấy người kia thường xuyên xuất nhập trong quan, muốn đem Tiểu Bảo đoạt đi. Ngày mai thành hôn, bọn họ chắc chắn tới cản trở, đệ tử khẩn cầu sư phụ cùng con liên thủ, bày ra kết giới cường đại, ngăn cản bọn họ tiến vào".

Chân tiên người pháp lực cao cường, tự nhiên cũng có thể cảm giác được bên ngoài có Long tộc cường đại du tẩu.

Hắn gật gật đầu: "Tối nay, gọi thêm Lăng Lãng, ba người liên thủ, bày ra phản phệ kết giới."

Thời gian nửa đêm, bóng đêm thâm sâu, mọi âm thanh yên tĩnh.

Chân tiên, Lăng Phỉ, Lăng Lãng ba người đứng bất đồng phương vị, theo thứ tự là chính bắc, chính đông, chính tây, hình thành một tam giác.

Trong miệng ba người mặc niệm pháp quyết, trong tay thi ra pháp lực, ba mươi phút sau, một tầng kết giới ẩn hình liền hình thành, chặt chẽ bao phủ ở phía trên Cửu Tiên Quan.

Sáng sớm, Chúc Vưu hái hoa lộ, ở phía trước mặt trời mọc, về tới Cửu Tiên Quan.

Hắn như thường lui tới giống nhau, muốn nhảy qua tường cao, đi đến trong viện Dung Khanh.

"Phanh" một tiếng, Chúc Vưu đánh vào một cỗ tường thể ẩn hình.

Khi rơi xuống đất, hắn xoay người một cái, dùng bàn tay chống ở trên mặt đất, một cái tay khác giơ lên cao mấy cái bình sứ, nhanh lẹ uyển chuyển, không có té bị thương.

Tình cảnh này giống như đã từng gặp, khi hắn bị phong ấn tại Vô U Động, đã từng đụng phải vô số hồi kết giới.

Còn không phải là loại cảm giác này sao?

Chúc Vưu đứng dậy, lại lần nữa thử thử, hắn phát hiện cái kết giới này thâm hậu cường đại.

Ha, người tạo kết giới cực kỳ âm hiểm, đây chính là phản phệ kết giới.

Phản phệ kết giới như thế nào?

Đó là, ngươi dùng ra mấy phần công lực đi công phá kết giới này, liền sẽ bị mấy phần công lực đó phản phệ ngược lại.

Kết giới cường đại như thế này, hắn không nghĩ vì đưa mấy bình hoa lộ, liền đem chính mình làm cho nguyên khí đại thương.

Thôi, kết giới này không phá cũng thế.

Hắn cũng không phải một hai phải đi vào, chờ khi nhìn thấy Tiểu Bảo, có thể gọi nó tới cửa xách trở về.

Chúc Vưu cảm thấy sắc trời còn sớm, Tiểu Bảo cũng chưa tỉnh, hắn liền ở phụ cận, tìm một đại thụ, nhảy lên trên, ở trên cây làm một giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, sắc trời đã sáng rõ, ánh nắng chói mắt chiếu đến đôi mắt hắn híp lại.

Hắn xốc lên đôi mắt, hướng Cửu Tiên Quan nhìn lại, nhìn thấy bên trong các đệ tử đang giăng đèn kết hoa, thật náo nhiệt.

Trên mặt đất trải một tầng lại một tầng thảm đỏ, bắt đầu từ trong viện kéo dài ra bên ngoài, mãi cho đến đông uyển của Lăng Phỉ.

Bầu không khí rất có vài phần thập lí hồng trang.

Chúc Vưu kinh ngạc nhìn tình hình bên trong, không biết bọn họ muốn làm gì.

Một trận ồn ào, hắn tựa hồ nghe đến "ngày đại hỉ", "Thành hôn" mấy cái chữ mấu chốt.

Thành hôn?

Ngày đại hỷ của ai?

Chúc Vưu cố ý hướng trong nhìn lại, cẩn thận đánh giá, hắn nhìn thấy trước cửa cao của Dung Khanh treo hai cái đèn lồng đỏ thẫm, trên cửa sổ còn dán"Hỷ" tự bắt mắt.

Trong lòng nhất thời trào ra một cỗ dự cảm không tốt, Chúc Vưu khẩn trương nhìn cửa phòng Dung Khanh nhắm chặt.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Nhớ thả sao nhỏ ủng hộ tui nha bà con! 
Bình Luận (0)
Comment