Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 757


Nửa đêm, tại Bạch Kim Đế Cung.
Sau khi Lục Đình Kiêu đưa Ninh Tịch về Châu Giang Đế Cảnh, vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Mạc Lăng Thiên.
Chỉ nghe giọng thôi cũng biết người bên kia đã uống không ít, nói từng chữ nghe cũng chẳng rõ, cứ la hét bảo anh phải qua chỗ anh ta uống rượu, ồn ào một lúc rồi chỉ nghe thấy bụp một tiếng, sau đó không thấy tiếng gì nữa, hình như bị ngã rồi.
Lục Đình Kiêu cau mày, không còn cách nào khác đành cầm chìa khóa lên lái xe tới chỗ Mạc Lăng Thiên.
Kết quả, vừa tới đã thấy Mạc Lăng Thiên nằm thẳng cẳng trong tuyết trước cửa nhà...
Nếu anh không tới, chắc anh ta sẽ nằm đó cả đêm mất.
Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm, nhấc người dậy.
Kết quả, Mạc Lăng Thiên vừa được nhấc lên đã đem cái miệng toàn mùi rượu phả vào Lục Đình Kiêu: "Tử Dao...!Tử Dao..."

Trước lúc Lục Đình Kiêu bị Mạc Lăng Thiên hôn thì lạnh lùng lên tiếng: "Cậu muốn chết à?"
Nghe thấy âm thanh này Mạc Lăng Thiên bỗng trở nên tỉnh táo hẳn: "Đệch mẹ! Sao lại là chú!"
Sau đó lại bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ là hôn cậu một cái thôi sao, bảo vệ trinh tiết đến thế cơ à, mà...!tôi cũng đâu phải phụ nữ..."
Lục Đình Kiêu tháo lỏng cổ áo, bực bội đỡ người vào trong.
Mạc Lăng Thiên nằm ườn trên sofa như cá chết, hai mắt vẫn trân trân nhìn lên đèn pha lê trên trần nhà: "Lục Đình Kiêu, chắc chú cũng biết chuyện tôi thích Tử Dao nhỉ..."
Lục Đình Kiêu nhìn anh ta, không nói gì.
"Hừ, đúng là phí lời...!Năm ấy tôi vì cổ mà không tiếc xuất ngũ sớm, sợ lúc tôi không ở bên cô ấy sẽ bị chú cướp đi mất.

Nhưng, sự thật thì dù tôi có lúc nào cũng ở bên cạnh cổ, thậm chí còn theo cổ ra tận nước ngoài, cổ vẫn không phải là người của tôi..."
Năm ấy, khi Quan Tử Dao di dân qua nước ngoài, anh liền lập tức làm thủ tục chuyển trường, ở nước ngoài tròn ba năm, mãi tới khi người trong nhà lấy cái chết ra đe dọa anh mới chịu về, khoảng thời gian ấy cũng thường ra nước ngoài thăm cô, không hề cắt đứt liên lạc.
Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc cô ấy về nước nhưng không ngờ thứ nhận được lại chỉ là tuyệt vọng.
Mạc Lăng Thiên nói liên miên hồi lâu, cuối cùng nhìn Lục Đình Kiêu hỏi: "Chú có từng thích Tử Dao không? Nếu không có thỏ con, liệu chú có ở bên cô ấy không?" Vẻ mặt Mạc Lăng Thiên mang theo vào phần sốt sắng.
"Không." Lục Đình Kiêu đáp không chút do dự.

Mạc Lăng Thiên siết chặt nắm đấm: "Thật à? Chú có dám nói từ trước đến giờ chú chưa từng thích Tử Dao không? Hai người ở bất cứ phương diện nào cũng rất xứng đôi!"

"Trước khi gặp được cô ấy, tôi chưa từng thích ai hết."
Mạc Lăng Thiên hiểu, "cô ấy" mà Lục Đình Kiêu nhắc tới chính là Tiểu Bạch Thỏ kia.
"Chú đấy, thật tàn nhẫn..."
Ánh mắt Tử Dao chưa từng rời khỏi cậu ta, còn mình thì lại tự coi cậu ta là tình địch lớn nhất.

Thế mà từ trước tới giờ tên này vẫn luôn giữ vững thái độ người ngoài cuộc...
Có điều, thái độ của Lục Đình Kiêu lại khiến anh mơ hồ dâng lên một chút hi vọng.
Lúc Mạc Lăng Thiên đang thất thần, Lục Đình Kiêu lấy một quyển sổ bìa da to bằng lòng bàn tay từ trong ngực ra, ném vào lòng ông bạn rồi đi thẳng.
"Gì thế hả?" Mạc Lăng Thiên tiện tay cầm quyển sổ lên, mở ra xem.
Sau đó, tròng mắt như lòi ra, cầm quyển sổ như cầm thánh kinh…

Trong đó lít nha lít nhít đều là nét chữ cứng cáp quen thuộc của Lục Đình Kiêu.
Mà nội dung lại là những sai lầm nghiêm trọng trên con đường theo đuổi Quan Tử Dao của anh.
Mẹ nó, cái tên này làm ra cái thứ này từ bao giờ vậy, đúng là tẩm ngẩm tầm ngâm mà đấm chết voi.
Tất nhiên, anh cũng không cho rằng tên này làm vậy là vì nghĩ tới tình anh em gì với anh...
Haiz, ngay việc giải quyết tình địch cho thỏ con cũng còn phải tự mình ra tay...
Thật quá hiểm...
"Đệch! Sao chú không nhắc nhở tôi từ sớm hả!!!" Trong biệt thự truyền ra tiếng hét xé giọng của Mạc Lăng Thiên....

Bình Luận (0)
Comment