Yêu Nghiệt Đồng Cư - Lãng Đồ

Chương 26

Rốt cuộc cũng nhịn được đến lúc tan học.

Kỳ thật cũng không thể nói là chịu đựng, hắn hiện tại thì rốt cuộc đã hiểu được nỗi thống khổ của đời học sinh, cả ngày ở một chỗ, nhìn một đống sách, nếu mà lâu dài, tinh thần rất dễ dàng trở nên không bình thường.

Trách không được những năm gần đây báo đài thỉnh thoảng lại đăng một số tin đại loại như một số học sinh, bởi vì áp lực học tập quá lớn nên nhảy lầu tự tử..... Đối với những người đó, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể cảm khái: Hài tử đáng thương a.

Nói như vậy, Tiêu Phàm hắn chỉ chờ tới khi tan học là sẽ vội vàng chạy về nhà.

Hắn đang muốn đứng lên, lại phát hiện Khương Tiểu Ngư vẫn đang cúi mặt, mắt tập trung vào một bài tập, quệt mồm, đôi lông mày thanh tú thì hơi nhíu nhíu lại.

Tiêu Phàm mỉm cười, gõ gõ bàn chỗ Khương Tiểu Ngư: "Làm sao mà lông mày cứ nhíu lại như lão thái bà vậy?."

Khương Tiểu Ngư nghe vậy, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Bạn mới là lão thái bà..." Lời vừa ra, Khương Tiểu Ngư mới phát hiện hình như có chút không ổn, vội vàng nói: "Ah... Thực xin lỗi... Nói sai rồi..."

Cô bé đáng thương này....

Tiêu Phàm nội tâm lại khe khẽ thở dài, người như Khương Tiểu Ngư, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh phát triển mới làm cho nàng có loại tính tình khép kín này. Có lẽ ở trong mắt nàng, thế gian này tất cả đều là ác mộng, mà cái cảnh vật nàng vất vả bện trong mơ cũng bị hiện thực tàn khốc này không ngừng nghiền nát, làm cho nàng không dám đi ước mơ một sinh hoạt tốt đẹp gì nữa.

Chỉ có thể chậm rãi cải biến thôi!

Nếu như còn có cơ hội.

Kỳ thi Đại Học qua đi là đoạn duyên phận cùng bàn ngắn ngủi này cũng sẽ cứ thế mà tuyên cáo chấm dứt, từ nay về sau, Tiêu Phàm có lẽ sẽ chỉ là một khách qua đường trong nhân sinh của Khương Tiểu Ngư mà thôi, một người khách vô danh, lặng lẽ. Nhưng cho dù là như vậy thì Tiêu Phàm vẫn nhịn không được mà muốn cải biến cô bé này.

Dù là Tiêu Phàm hắn có thể làm được, cũng chỉ có thể là thuận tiện giúp nàng đánh chạy vài tên lưu manh.

Tiêu Phàm trong lòng nghĩ ngợi, mặt lại lộ ra một nụ cười đầy ấm áp... Tuy có chút giả tạo, có chút khoa trương...Chẳng quá vẫn khiến cho Khương Tiểu Ngư đang khẩn trương hề hề cũng thả lỏng tâm tình ra: "Ách, không sao, nam nhân tấm lòng như biển..."

Tiêu Phàm thanh âm hơi lớn, bên cạnh đó có một nam sinh mập mạp nhịn không được quay miệng sang hỏi: "Nữ nhân thì sao?"

"Lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển, chuyên môn dùng để đâm nam nhân thôi..."

"Ha ha..."

Bên cạnh hắn, mấy nam sinh nhịn không được phá lên cười, cả hắn cũng không nghĩ tới, câu tếu táo vớ vẩn của hắn có thể làm cho cái không khí trầm lặng trong phòng học này thêm một chút sức sống.

Chung quanh đó, mấy MM cũng che miệng cười trộm, một MM trông rất sáng sủa, dù không quen hắn cũng nhịn không được nói lại một câu: "Có là châm, cũng phải là Định Hải thần châm!"

Mập mạp nam sinh ha ha cười: "Định Hải thần châm, đó là hình dung về cái kia của nam nhân a!"

Tiêu Phàm sững người, sau đó rất nhanh kịp phản ứng lại.

Định Hải thần châm?

Không phải là Kim Cô bổng sao?

Nói đến Kim Cô bổng, người không thuần khiết chẳng phải sẽ ngay lập tức mà liên tưởng đến cái gì đó đặc trưng của nam nhân sao...

Ách, nói cái gì cũng không được nữa, Tiêu Phàm thì ngay từ đầu cũng không ngờ tới ban ba còn có nhân tài như mập mạp này, sắp thi Đại Học, cười nhẹ nhàng là tốt rồi, cái khác thì thôi miễn đi. Tiêu Phàm vội vàng chuyển chủ đề: "Nói chuyện phiếm dừng ở đây thôi, ăn cơm thì ăn cơm, đọc sách cứ đọc sách, về nhà lại về nhà nha!"

"Lời này của bạn nói... giống hệt lời lão Triệu... Hẳn là hôm nay các ngươi..."

Nói lời này lại là một MM!

Tiêu Phàm bại trận rồi, không khỏi có chút xấu hổ. Xem ra đám học sinh này đều áp lực quá lâu, Tiêu Phàm lại trở thành ngòi nổ ah... Đều mẹ nó lộ ra bản tính rồi. Ngay cả một MM trông nũng nịu như vậy cũng bưu hãn quá đi.

Khương Tiểu Ngư nhìn một màn này, nhịn không được nữa mà xì cười một tiếng.

Mập mạp kia liếc sang Khương Tiểu Ngư, nháy nháy mắt, sau đó ha ha cười, trông rất đểu giả: "Ách, cái kia cái kia, chúng ta còn có chút sự tình, quấy rầy ha ha, Tiêu Phàm, Khương Tiểu Ngư hai người cứ tiếp tục đi..."

Những người khác nhìn về phía Tiêu Phàm cùng Khương Tiểu Ngư, ánh mắt cũng trở nên mập mờ, không có ý định làm bóng đèn, nhao nhao như bầy chim thú tán ra.

Tiêu Phàm im lặng.

Mấy người này nhìn cái kiểu gì vậy?

Chẳng lẽ không thấy được hắn và Khương Tiểu Ngư đang lóe ra hào quang rất hữu nghị, rất thuần khiết sao?

Được rồi, hắn cũng chẳng thèm đi giải thích làm gì.

Chẳng qua là trải qua lần náo nhiệt này, Tiêu Phàm hình như cũng cảm thấy, hắn bây giờ mới tính là một học sinh thật sự.

Khương Tiểu Ngư sau khi cười xong, ở trước mặt Tiêu Phàm cũng không có câu nệ nữa, đôi ánh thập phần linh động, xuyên thấu qua cái kính đen, hình như là đang tự đánh giá Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hơi ngây ra, sau đó lấy tay sờ sờ mặt: "Dùng ánh mắt kiểu này nhìn mình, chẳng nhẽ là trên mặt có mọc hoa cỏ gì à?"

Cái cổ trắng ngần của nàng ngay lập tức đỏ ửng lên: "Không phải... Chỉ là không nghĩ tới, bạn cũng biết ẩn dấu..."

Tiêu Phàm buồn bực vô cùng, lời này nói ra, quá đả kích người ta đi.

"Bộ dáng của mình chẳng lẽ trông rất nghiêm túc...?"

Khương Tiểu Ngư vội vàng khoát khoát tay, vội nói: "Không đúng không đúng, chỉ là ngày đó bạn... Cho nên... mình..." Khương Tiểu Ngư cũng không biết chính mình muốn nói gì nữa, một câu cũng không nói ra được mấy chữ.

Hoàn toàn là loạn rồi.

Nhưng Tiêu Phàm rất nhanh đã hiểu ý tứ trong đó: "Bạn ý là, ngày đó bạn chứng kiến mình ba quyền hai cước đã đánh bay mấy tên lưu manh, bạn đã cảm thấy mình hẳn phải là mãnh nam như Arnold Schwarzenegger, nghiêm túc không biết cười...?"

"Ân..." Khương Tiểu Ngư vậy mà lại gật đầu thừa nhận!

"Ách... Mình thừa nhận mình là mãnh nam, nhưng không phải loại hình đó... Được rồi, không thảo luận về vấn đề này nữa. Bạn đang mắc ở bài này?" Tiêu Phàm liếc lại, phát hiện Khương Tiểu Ngư đang làm là một bài tập tiếng Anh.

"Quyển sách này văn phong quá phức tạp... Hoàn toàn xem không hiểu..."

Tiếng Anh?

Tiêu Phàm nhịn cười không nổi, hắn thật sự rất muốn nói cho Khương Tiểu Ngư biết, cái gì mà Tiếng Anh, với hắn đều là phù vân hết.

Nhưng thế thì không khỏi có điểm "trang bức" quá đi, Tiêu Phàm cũng vẫn không nói gì, cầm lên cái bài kia, nhìn qua một cái, rất nhanh đã hiểu đại khái ý tứ trong sách đó.

"Ân, quyển sách này văn phong đúng là có chút vượt qua phạm vi cao trung, nhưng mà nếu bạn nắm giữ được bí quyết..., cũng sẽ không phải rất khó...Bạn xem, tuy từ lạ khá nhiều, nhưng nếu lấy từ ở đây, ở đây, ở đây nữa, liên hệ một chút thì ý tứ đại khái cũng có thể hiểu ra..."

Tiêu Phàm một bên chậm rãi nói, cũng không phát hiện Khương Tiểu Ngư đang mồm chữ o, hai mắt chằm chằm vào Tiêu Phàm, như kiểu mới gặp hắn lần đầu vậy.

Nói một hơi hơn 10", Tiêu Phàm cảm giác yết hầu phát khô cả lên rồi, lúc này mới hồi phục tinh thần. Hăn lại phát hiện ra Khương Tiểu Ngư đang ngẩn người ra nhìn mình...

Không khỏi giật mình, quơ quơ tay phải trước mặt Khương Tiểu Ngư: "Ách, Tiểu Ngư, bạn làm sao vậy?"

"Tiếng Anh của bạn sao siêu vậy?" Khương Tiểu Ngư nhìn thêm hắn một cái, lúc này mới kịp cảm khái một câu.

"Ha ha, kỳ thật mình có ở nước ngoài vài năm, nói tiếng Anh là bình thường như cơm bữa." Tiêu Phàm giải thích.

Trong mắt nha đầu Khương Tiểu Ngư lại thêm vài phần sùng bái, nàng đột nhiên cảm giác cái bộ dáng giảng giải chậm rãi của Tiêu Phàm vừa rồi thật sự là quá đẹp, quá xuất sắc rồi.

"Không bằng giảng lại cho mình một lần nữa đi a..."

"Ân? Còn không hiểu à?"

"Không phải... Là do vừa mới rồi nhìn bạn đến ngẩn người..." Khương Tiểu Ngư hiếm khi dí dỏm, le lưỡi mà trả lời.

Chóng mặt...
Bình Luận (0)
Comment