Yêu Nghiệt Đồng Cư - Lãng Đồ

Chương 5

Lúc nói đến cái đề tài này, hào khí giữa tỷ đệ hai người có chút nặng nề.

Tiêu Phàm biết rõ muốn thông qua một chiếc điện thoại mà đem được tỷ tỷ về là không có khả năng. Nhưng mà hắn đã quyết định, khi nào có cơ hội nhất định phải thăm dò được chỗ của Tiêu Oánh, cướp hay bắt cóc cũng phải đem tỷ tỷ về.

Nghĩ tới đây, Tiêu Phàm lại mỉm cười, hắn chuyển ngay chủ đề: "Đúng rồi, tỷ, tỷ ở nước ngoài rốt cuộc là làm gì?"

Kỳ thật vấn đề này Tiêu Phàm cũng đã hỏi rất nhiều lần, nhưng lần nào Tiêu Oánh cũng không chịu nói.

Quả nhiên, Tiêu Oánh lại yêu kiều cười một tiếng, cho Tiêu Phàm một câu trả lời y như cũ: "Bí mật."

"Lại là này câu này? Tỷ, ba năm qua tỷ luôn dùng những lời này để qua loa tắc với đệ, cho dù tỷ không phiền thì đệ cũng rất phiền rồi."

"Hừ, tỷ tỷ ta rất già sao? Dám gọi là lão tỷ? Ngươi không muốn sống nữa có phải không? Hơn nữa ngươi chưa từng nghe qua sao, nữ nhân có bí mật thì mới hấp dẫn, hì hì."

Loại ngữ khí kiểu này, giống như là Tiêu Oánh đang ở một bên tức giận dứ dứ nắm đấm với hắn, một bên lại nhịn không được cười rộ lên.

"Coi như hết, tỷ đã đủ hại nước hại dân được rồi, lại như thế nữa..., còn để cho người ta sống sao?"

"Nha, còn học được ba hoa chích chòe, cả tỷ tỷ mình cũng dám đùa giỡn, xem ra tên đầu gỗ phiền phức khó chịu cũng đã thông suốt rồi! Hắc hắc, có phải hay không lại thông đồng với một đống mỹ nữ trong trường? Về sau tỷ tỷ trở lại, còn không phải có một đám tiểu thí hài gọi ngươi là cha nữa đi?"

"Ngất mất. Đệ đệ của tỷ vừa mới đến được có một ngày, cho dù thật sự muốn thông đồng cũng không nhanh như vậy a?" Tiêu Phàm bị câu nói bưu hãn của lão tỷ làm cho choáng váng mặt mày, ôm trán một hồi lâu, mới nói được tiếp: "Chẳng qua nếu mà tỷ chịu trở lại, em sẽ không để ý mà chế tạo một đám tiểu thí hài a."

Thông đồng, lại còn một đống?

Lời này không bưu hãn thì lời gì là bưu hãn đây.

"Đi đi đi, bằng ngươi?" Tiêu Oánh gắt một cái. Lúc này, Tiêu Phàm mơ hồ nghe thấy, bên đầu kia điện thoại, ngoại trừ tiếng tỷ tỷ, hình như đột nhiên còn nhiều hơn những tiếng người khác.

Tiêu Phàm chăm chú nghe nghóng một chút, phát hiện ra thanh âm kia rất nhỏ, hình như là tiếng hít thở đang bị tận lực áp chế lại.

Ống nghe hình như bị Tiêu Oánh dùng sức bịt kín đi, vài giây sau, cái giọng ngọt ngào của Tiêu Oánh mới lại lần nữa truyền đến: "Tốt rồi, tỷ tỷ ta có việc, không lãng phí tiền điện thoại nữa. Đường dài quốc tế ah, đắt muốn chết."

Tiêu Phàm im lặng.

"Nhớ rõ trong trường học phải ngoan ngoãn đọc sách, tuyệt đối không được đi gây phiền toái!"

"Ân."

"Còn có, ngươi thông đồng nữ nhân thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể thông đồng đám không đứng đắn!" Tiêu Oánh tăng thêm ngữ khí.

"Đã biết." Tiêu Phàm bất đắc dĩ, Tiêu Oánh tốt thì tốt thật, nhưng phương diện này hình như có chút dong dài. Cuối cùng Tiêu Phàm hơi bất mãn bổ sung vào một câu: "Chẳng lẽ tỷ cảm thấy đệ đệ của ngươi là người không có con mắt thưởng thức như vậy sao?"

"Hì hì, ai biết được." Tiêu Oánh tựa hồ bị cái giọng trịnh trọng của Tiêu Phàm trêu chọc, cười rộ lên. Chẳng qua là sau đó Tiêu Oánh lại đột nhiên hạ thấp thanh âm: "Cái nhẫn kia, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể tháo xuống."

"Đã biết, đệ tắm rửa, đi tiểu đều đeo, thoả mãn chưa? Tỷ, lời này của tỷ nói đã vài chục năm rồi, chẳng lẽ còn tưởng đệ đệ của ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao?" Tiêu Oánh lại lần nữa nhắc tới chuyện cái nhẫn, Tiêu Phàm hơi sững sờ.

Nghe được Tiêu Phàm trả lời như vậy, Tiêu Oánh rất thoả mãn, cười nói: "Tốt rồi, tỷ tỷ có việc, bye bye!"

Dứt lời, bên tai hắn đã truyền đến tiếng u u dài, Tiêu Oánh đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Vẫn là như bao lần, điện thoại của tỷ tỷ luôn tới vội vàng, đi cũng vội vàng, ngay lúc Tiêu Phàm còn chưa kịp cảm nhận được thân tình, cái thanh âm tẩy rửa tâm hồn hắn đã lại bỗng nhiên rời đi.

Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, tắt máy, thuận tay nhét trở về trong túi quần.

Ba năm rồi.

Thân nhân duy nhất của hắn, Tiêu Oánh, đi nước ngoài đã ba năm rồi. Nhưng Tiêu Phàm vẫn không biết Tiêu Oánh đến tột cùng là làm việc gì, ngay từ đầu Tiêu Phàm còn lo lắng, nhưng thường cách một đoạn thời gian Tiêu Oánh lại sẽ đột nhiên gọi một cuộc điện thoại, dần dà, Tiêu Phàm cũng thành thói quen với cái kiểu thần bí của tỷ tỷ.

Mỗi người trên người chắc chắn sẽ có chút bí mật.

Mình thì sao?

Cũng chẳng phải như vậy?

Tiêu Phàm giơ tay trái lên, xòe năm ngón tay ra, cái nhẫn đen nhánh, vững vàng bọc trên ngón giữa, như là gông xiềng, vĩnh sinh trói buộc lấy Tiêu Phàm.

"Chỉ cần tháo xuống, sẽ đưa tới họa sát thân sao..." Tiêu Phàm nhàn nhạt thở dài, lại đi ngược trở về.

Trên hành lang không có một bóng người, cho dù là gia hỏa mặc quần áo lạ hoắc tùy tiện địa đi tới, cũng không việc gì.

Dù sao kỳ thi đại học đã gần, kỷ luật cũng không nghiêm khắc như trước nữa.

Theo kiểu lãnh đạo mà nói, đó chính là: dù sao thì các ngươi cũng sắp xéo đi hết rồi, không bằng ta cứ mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua.

Đi về đến trước cửa lớp học, Tiêu Phàm lặng lẽ nhìn vào, phát hiện mỗi người đều đang vùi đầu khổ đọc, không khỏi có chút do dự.

Đi vào?

Có vẻ như bây giờ trở về phòng học cũng không có việc gì làm, ngoại trừ ngẩn người thì vẫn là ngẩn người.

Chẳng thừa dịp này mà đi lên văn phòng tìm lão Triệu cầm sách còn hơn.

Tinh Hải cao trung, khu nhà ở đây cũng không biết là do ai thiết kế, so với trực tràng còn đơn giản hơn, một hành lang từ đầu đến cuối, tìm phòng cũng rất dễ, cho dù Tiêu Phàm mới đến, rất nhanh chóng tìm được văn phòng ban ba.

Đứng tại cửa phòng làm việc, Tiêu Phàm nhìn vào. Lão Triệu đang ở bên trong, ngồi xổm trước một bộ máy tính cũ rích, đang tập trung tinh thần xem cái gì đó.

Nói cái máy tính này cổ lỗ sĩ, kỳ thật cũng không đủ. Bây giờ toàn dân tinh thể lỏng, linh kiện thì không nói rồi, thế mà trước mặt lão Triệu, cái màn hình vẫn là loại dài như cái ống, ở ngoài vỏ là một tầng tro bụi dày kinh người, không biết là đã dùng bao nhiêu năm.

Gõ?

Hay là không gõ?

Đây là một vấn đề.

Văn phòng to như vậy mà chỉ có mình lão Triệu.

Thầy giáo Lịch Sử không biết tung tích. Vừa rồi rõ ràng còn bảo là có vấn đề gì có thể tới văn phòng, nhưng quay đầu đã không thấy tăm hơi. Nhìn lúc lão đi ra nhanh như kiểu cháy nhà, không biết có phải hay không hẹn ai đi thân mật nữa.

Được rồi, vẫn là không gõ đi.

Tiêu Phàm hơi do dự một chút, nhớ tới chính mình không có thói quen gõ cửa, lại bình thường trở lại. Hắn lặng lẽ đi đến sau lưng lão Triệu, thấy rõ lão Triệu đang làm gì, Tiêu Phàm đột nhiên thốt một câu: "Ồ? Thầy đang đọc tiểu thuyết à?"

Tiếng người bất thình lình hiển nhiên là làm lão Triệu hoảng sợ, nhất thời không còn kịp phản ứng, luống cuống tay chân định kích vào chữ x trên góc phải, nhưng nhất thời run tay, bấm nhầm chỗ, cái màn hình như là đang phát xuân, dốc sức liều mạng mà bắn ra một đám hình ảnh khó coi, nhũ ba đồn lãng (^^), nửa kín nửa hở, làm cho người ta người ta phải suy nghĩ bậy bạ.

"Chậc chậc, thầy, không nghĩ tới người càng già càng dẻo dai ah!" Tiêu Phàm cười tủm tỉm mà trêu chọc một câu.

"Ách, Tiêu Phàm đồng học, nguyên lai là em." Lão Triệu thấy gia hỏa hù chết người không đền mạng này là học sinh mới chuyển trường tới, ngượng ngùng cười cười, giải thích: "Khục khục, Tiêu Phàm đồng học, em đừng hiểu lầm, cái kia...trang web đăng sách chui, popup tương đối nhiều... Thầy là người thuần khiết a."

Lão Triệu một bên giải thích, một bên nhanh chóng tắt đi những cái hình kia.

Chẳng qua popup có hơn mười cái, lão Triệu muốn tắt đi cũng mất một lúc.

Trang web đăng lậu sách hại chết người ta ah.

"Em cũng là người vô cùng thuần khiết." Tiêu Phàm vừa nói, nhìn lão Triệu tắt đi những cái popup khó coi kia. Hắn cũng thấy rõ, lão Triệu đang xem, dĩ nhiên là một tiểu thuyết inte đang rất nổi:《 Yêu nghiệt đồng cư 》!

Cái tiểu thuyết này Tiêu Phàm tuy chưa xem, chẳng qua cái gọi là chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Nghe nói bộ tiểu thuyết này có chút mập mờ, có chút nội hàm, hơi nóng máu, có chút lo lắng.... cái gì cũng đủ cả.

Rất nhiều thứ đắp vào, muốn không nổi cũng không được a, haizzz.

Lão Triệu một bên khí định thần nhàn, cầm chuột, dốc sức liều mạng ấn mấy cái dấu x, nghe Tiêu Phàm nói tiếp một câu, hắn cũng thuận miệng hỏi luôn: "Thuần khiết đến đâu?"

"So với sữa bò nguyên chất còn thuần khiết hơn."

Tiêu Phàm nở nụ cười, đột nhiên hắn lại phát hiện ra, ông thầy này cũng thật thú vị.

**********
Bình Luận (0)
Comment