Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 18

Trên thế giới này, luôn có những chuyện càng làm cho người ta sợ hãi lại càng dễ dàng xảy ra.

Lúc Lăng Tiếu lên mạng, nhìn đến tấm hình mình “Xuất quỹ” () bị đem ra thêm mắm thêm muối, xuất hiện trên đủ mọi phiên bản nội dung phong phú, cậu cầm lấy chuột chỉ vào cũng thấy run rẩy.

() xuất quỹ = come out: chỉ việc người đồng tính thừa nhận tính hướng của mình

“Nhà văn mới Triển Lăng Tiếu đêm khuya cùng một người đàn ông xa lạ tình cảm mãnh liệt ôm nhau! Tình hình cụ thể xin mời click XXXX……”

“Tình bạn hay là đoạn tụ ()? Tác gia Triển Lăng Tiếu cùng với “bạn tốt” đồng tính đêm khuya ôm nhau dây dưa! Tìm hiểu thêm click XXXX……”

“Đồng thoại của hai người đàn ông! Đạo diễn nổi tiếng Đường Hoan hợp tác cùng tác gia mới xuất sắc Triển Lăng Tiếu hóa ra là đồng chí ()! Tìm XX để xem càng nhiều tin tức……”

()đoạn tụ, đồng chí: thuật ngữ chỉ người đồng tính

Không có dũng khí nhìn xuống nữa, Lăng Tiếu “Ba–” một tiếng đóng lại trang mạng.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ……

Trong đầu cậu chỉ có ba chữ này không ngừng lặp lại.

Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Lăng Tiếu hỗn loạn từ trong phòng chạy ra mở cửa. Mặc kệ là Đinh Nghi hay là Đường Hoan hay Nhan Mộ Thương, bất kì ai tới đều tốt, bất kì ai tới nói cho cậu cậu phải làm sao bây giờ đi!

Trong chớp mắt cánh cửa bị kéo ra, đối diện lộ ra một khuôn mặt âm trầm như băng.

“Cha, cha……” Tiếng nói của Lăng Tiếu giống như từ kẽ răng phát ra, Triển Minh Hào bước tiến vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Lăng Tiếu ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Xoạt” một tờ báo ném vào trước mặt cậu.

“Đây là chuyện gì?!” Triển Minh Hào cố hết sức khống chế lửa giận, chậm rãi mở miệng hỏi.

Tầm mắt Lăng Tiếu dừng trên tấm ảnh chụp gần như chiếm gần một phần ba trang báo kia, mặt xám như tro.

“Con cùng họ Nhan kia……con, con như thế nào cùng cậu ta làm đến cùng?! Cậu ta không phải bạn của Đinh Nghi sao!” Ngữ khí Triển Minh Hào đều run rẩy. Hắn nghĩ đến đứa con này của hắn bất quá là hướng nội một chút, nhát gan một chút, giao tiếp không tốt một chút…… Như thế nào cũng không ngờ tới còn quá kinh thế hãi tục như vậy!

Thế nhưng yêu thương một người đàn ông!

Bờ môi Lăng Tiếu run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất. Sau một lúc lâu, run run phát ra ba chữ: “Không phải con……”

“Cái gì?”

“Không, không phải con……” Hai tay Lăng Tiếu liều chết nắm chặt, móng tay đều đâm vào trong da thịt, “Không phải con…..”

Triển Minh Hào cau mày nhìn cậu, một lần nữa lại nhặt lên tờ báo kia nhìn một chút.

Trên ảnh chụp chỉ có Nhan Mộ Thương hé ra khuôn mặt tức giận, một người khác được hắn dùng cánh tay gắt gao bảo vệ, chỉ lộ ra một chút tóc. Cảnh trên ảnh chụp là cửa nhà Lăng Tiếu, không phải Lăng Tiếu thì có thể là ai?!

Đang trong một mảnh không gian yên tĩnh, cửa lớn truyền âm thanh chìa khóa mở cửa. Giọng nói Đinh Nghi vang lên: “Chị như thế nào nói đến đã đến rồi, anh rể đâu?”

“Anh ấy không phải sáng sớm đã tới đây sao?”

“A? Em như thế nào không biết……” Lời còn chưa dứt, Đinh Nghi cùng Đinh Hoằng một trước một sau đi vào cửa. Liếc mắt một cái nhìn đến cha con Lăng Tiếu giằng co ở phòng khách, hai người đều ngẩn ra.

“Làm sao vậy?” Đinh Nghi mở miệng trước. Y tối hôm qua ở lại công ty tăng ca suốt đêm, đang muốn về nhà ngủ bù.

Triển Minh Hào không nói một chữ cầm tờ báo trong tay đưa tới trước mặt chị em Đinh Hoằng.

Đinh Nghi thấy rõ ràng ảnh chụp cùng nội dung trên báo, trong đầu “Ông” một tiếng — hai người kia! Hai người kia!

Đinh Hoằng cũng ngây dại, nhìn Lăng Tiếu: “Cậu, cậu cùng Nhan Mộ Thương……”

“Không phải tôi.” Lăng Tiếu giống như cái máy, chỉ biết lặp lại ba chữ kia. Đinh Nghi nghe vậy liền ngẩn ngơ, bắt gặp một bộ dạng Lăng Tiếu như lá rụng trong gió tựa như ngay cả bộ dáng đứng cũng không xong, sắc mặt trắng bệch giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Đành phải trầm mặc.

Đinh Hoằng nhìn chằm chằm tờ báo kia, dần dần tay cũng đều run lên. Cô chậm rãi quay đầu, nhìn Đinh Nghi: “Không phải Lăng Tiếu…… Đó là ai?”

Đinh Nghi sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý tứ của cô, kinh hãi lập tức thề thốt phủ nhận: “Không, không phải……”

“Không phải em thì đó là ai?!” Đinh Hoằng cầm tờ báo trên tay một phen ném xuống mặt đất, hung hăng nhìn y, “Đinh Nghi, em đã đáp ứng chị cái gì!”

Đinh Nghi bị kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên — liên quan gì đến y! Y biết trong lòng Đinh Hoằng vẫn rất rõ một màn tơi tả của y cùng Nhan Mộ Thương trước kia, cũng biết Đinh Hoằng cực kỳ không thích y cùng Nhan Mộ Thương vẫn duy trì quan hệ bạn bè — nhưng lần này y thật là không có cùng Nhan Mộ Thương quan hệ gì! Trời xanh chứng giám a!

Nhưng mà vừa quay đầu, đối diện sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc kia của Lăng Tiếu, biểu tình hoảng sợ giống như là tận thế đã đến, Đinh Nghi vừa tức lại không đành lòng.

Có lá gan yêu thương đàn ông lại không có can đảm thừa nhận sao?

Y hiểu Lăng Tiếu, hiểu cậu vẫn nơm nớp lo sợ, che giấu thật cẩn thận quan hệ của chính mình cùng Nhan Mộ Thương, liền ngay cả Lăng Vi cũng không biết sự tình – cậu đã xuất ra dũng khí lớn nhất đón nhận tình cảm của Nhan Mộ Thương, nhưng lại nhiều thêm một phần dũng khí đều không có.

Không thể ép buộc cậu…… Chẳng lẽ thật sự muốn lại đem cậu ép đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý sao? Y tin Triển Minh Hào làm ra được loại sự tình này.

Hít thật sâu vào một hơi, Đinh Nghi nhắm một mắt, lão tử thừa nhận!

“Xin lỗi.” Y gằn giọng nói với Đinh Hoằng.

Mẹ nó, Nhan Mộ Thương, lão tử thay Lăng Tiếu gánh vác một màn thối nát này, cậu sớm hay muộn phải nghĩ biện pháp trả lại sự trong sạch cho tôi a!

Tìm hiểu thêm về “đoạn tụ”(đoạn tụ = cắt tay áo): từ này xuất phát từ điển cố giữa vua Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Từ “đoạn tụ” xuất hiện từ đây, người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo”. (nguồn: google.)
Bình Luận (0)
Comment