Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 36

- Khách không mời?

Trong lòng Tiêu Trần khẽ động, hỏi:

- Khách không mời là ai?

Triệu lang không dám giấu diếm, hồi đáp:

- Nghe nói là ba đại gia tộc ở Thành phố Lan Ninh, Hà gia cùng tào gia.

Tiêu Trần hơi trầm ngâm, lại hỏi:

- Hà gia cùng Tào gia so với Hạ gia thì như thế nào?

- Hạ gia thuộc về gia tộc mới nổi, mà Hà gia cùng Tào gia là hai gia tộc lâu đời ở Thành phố Lan Ninh, đã có trăm năm.

Triệu Lang chậm rãi nói ra:

- Luận thực lực kinh tế, Hạ gia mới xuất hiện, đã vượt qua Tào gia cùng Hà gia, nhưng luận nội tình, lại không bằng hai nhà này, chính vì vậy, Hạ gia mới lôi kéo Giang gia ở trên tỉnh, muốn tăng lên nội tình bản thân.

Tiêu Trần âm thầm gật đầu.

Hạ gia đang rất thịnh, nhưng xét cho cùng, vẫn chỉ là một gia tộc phổ thông, không có võ giả tọa trấn, trên mọi phương diện cũng không có quá nhiều người.

Hà gia cùng Tào gia thì khác, gia tộc bọn họ, ngoại trừ có võ giả, thanh niên gia tộc còn nhiều người đi vào nhiều tầng lớp xã hội, có chính trị, có kinh thương, có chút thế giới ngầm.



Rất nhanh, bọn họ lái xe tới được tiểu trấn Tây sơn, đi vào trong một nhà xưởng bị vứt đỏ.

Đám người Triệu Bưu ở bên ngoài đợi, trông thấy Tiêu Trần, khuôn mặt lập tức tươi cười.

- Tiêu tiên sinh, cuối cùng cũng thấy được ngài!

Tiêu Trần liếc mắt nhìn Triệu Bưu, thản nhiên nói:

- Triệu lão đại, Đỗ Cao Vũ bị ta giết chết, thủ hạ của ngươi không có ai để dùng, có lẽ lần hội nghị này sẽ bị động, trong lòng ngươi không hận ta sao?

Triệu Bưu nghe vậy, nhanh chóng tỏ thái độ:

- Đỗ Cao Vũ là do không biết lượng sức mình mới tìm tiên sinh gây phiền phức, chết là đáng đời. Triệu Bưu không có nửa câu oán hận, nếu không sẽ giống như Đỗ Cao Vũ.

Tiêu Trần cười ha ha, hỏi:

- Vậy ngươi định làm như thế nào?

- Cái này… kỳ thực hôm nay ta chỉ là tới đây xem thôi, không tham dự tranh đua.

Triệu Bưu biết mình bây giờ không có năng lực tranh đoạt nhiều lợi ích, có thể bảo vệ đươc Phố đông đã là tốt rồi.

Tiêu Trần tán thường:

- Hiểu được bản thân, tin tưởng là tương lai ngươi sẽ lăn lộn rất tốt!

- Đa tạ tiên sinh, mời ngài vào bên trong!

- Được!

Tiêu Trần đi trước dẫn đường, Tiêu Trần cũng đi theo sau.

Nhà xưởng vứt bỏ này rất trống trải, ở giữa có một tòa lôi đìa, xung quanh có không ít ghế, nhìn qua như một đấu trường.

Lúc này, mọi người còn chưa tới đủ, hội nghị cũng chưa bắt đầu, nhưng mà đã có người không chịu được mà lên đài tỷ thí.

Hai võ giả trên đài Tiêu Trần cũng không nhận ra, nhưng xem ra là bọn họ chỉ khoa tay múa chân mà thôi, không dùng toàn lực, chỉ vận động cho nóng người.

Bành Siêu đang cùng Phương Hạc và Chu Đức Hiên trò chuyện với nhau, khi trông thấy Tiêu Trần, ba người cùng lên đón.

- Tiêu tiên sinh!

- Tiêu tiên sinh!

- Công tử!

Tiêu Trần hất tay, ánh mắt nhìn về phía lôi đài, nói:

- Việc lần trước, mặc kệ ân oán, chúng ta đều coi như là quen bước, hay là giới thiệu cho ta mấy vị bằng hữu ở đây đi.

- Được!

Bành Siêu chào hổi vài ngươi bên cạnh:

- Lương lão đại, Đâu tam gia, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một đại nhân vật!

Kỳ thực, không đợi Bành Siêu gọi, bọn họ đã chú ý tới Tiêu Trần.

Tiêu Trần chỉ tầm mười 18 tuổi, nhưng có thể hai người như Bành Siêu cùng Triệu Bưu cung kính như thế, đúng là kỳ quái.

- Đại nhân vật? Bành lão đại, ngươi chỉ hắn?

Một tên nam tử âu phục lộ ra khinh thường.

Sắc mặt Bành Siêu trầm xuống, nói:

- Đâu tam gia, Tiêu tiên sinh là người được ta mời chủ trì đại cục, không được vô lễ.

Đâu tam gia nhìn Tiêu Trần nói:

- Để cho hắn chủ trì đại cục, ngươi không nói đùa chứ?

- Ta chủ trì, ngươi không phục?

Tiêu Trần hỏi nhàn nhạt.

- Vậy phải xem ngươi có làm cho chúng ta tâm phục khẩu phục hay không!

- Càn rỡ!

Lúc này, Phương Hạc lạnh lùng mở miệng, quá lên:

- Hà Viễn Bình, ngươi còn dám vô lễ với công tử, đừng trách ta không khách khí!

- Công tử?

Hà Viễn Bình nghe vậy, thần sắc khẽ biến đổi.

Phải tại Thành phố Lan Ninh, hắn không sợ hãi Triệu Bưu, cũng có thể không sợ hãi Bành Siêu, nhưng Phương Hạc, hắn có chút kiêng kỵ.

Phương Hạc tuy là thủ hạ của Bành Siêu trên danh nghĩa, nhưng Bành Siêu cũng phải khách khí với hắn, tôn sùng là thượng khách.

Không vì điều gì khác, vì Phương Hạc được công nhận là đệ nhất cao thủ Thành phố Lan Ninh, không ai có thể địch.

Mà giờ khắc này, Phương Hạc gọi Tiêu Trần là công tử, để hắn rất hoài nghi?

- Ha ha… chẳng lẽ vị này chính là thiếu gia của đại gia tộc nào đó? Thất kính thất kính!

Một ngã nam tử khác nhìn ổn trọng hơn so với Hà Viễn Bình, tiên lên chào hỏi khách khí.

Bành Siêu giới thiệu với Tiêu Trần:

- Tiên sinh, vị này chính là Lương vĩ Tân Lương lão đại.

Tiêu Trần gật dầu, ánh mắt rời vào người đi bên cạnh Lương Vĩ Tân cùng Đâu Xa Bình.

Lương Vĩ Tân mang đến một võ giả nội kình, còn Hà Viễn Bình thì mang đến hai gã, nhưng mà thực lực hai người không phải rất cao, còn kém cả Đỗ Cao Vũ cùng Hình Phi Cường.

- Miêu hội trưởng cùng Tào nhị gia tới!

Lúc này, mọi người nhìn thấy Miêu Thanh Phượng cùng một nam tử khác đi tới, sau lưng bọn họ có một lão giả cùng hai nam tử trung niên.

Lão giả kia chính là Miêu Chi Thủy, mà hai người còn lại do Tào nhị gia mang đến cũng là võ giả nội kình.

Tiêu Trần có chút cảm giác hơi ngoài ý muốn, là nội kình hai người này ẩn mà không lộ, thực lực có lẽ ngang với pph.

- Tiêu tiên sinh, ta tới giới thiệu cho ngươi, vị này chính là hội trưởng Lam Hải Thương hội..

Tiêu Trần cắt đứt lời nói của Bành Siêu:

- Không cần, ta và Miêu hội trưởng có quen biết!

- Ách..

Bành Siêu nhìn về phía Miêu Thanh Phượng.

Miêu Thanh Phượng khẽ cười:

- Ta với tiên sinh cũng coi như là không đánh không quen biết!

Tiêu Trần khẽ động, vừa nãy Miêu Thanh Phượng còn e ngại với hắn, nhưng bây giờ hình như nàng đã tìm về được tự tin.

- A…

Trong lòng Tiêu Trần cười nhạt.

Có vài người là như vậy, không cho chịu khổ đủ, sẽ vĩnh viễn không biết hối cải.

Đồng thời, Tiêu Trần cũng nhìn về nam tử cao to bên cạnh, đoán ra, chính vì kết minh với nam tử này mà Miêu Thanh Phượng tìm được tự tin.

Bành Siêu lại giới thiệu với Tiêu Trần:

- Vị này chính là Tào nhị gia- Tào Chấn Hoa!

Tào Chấn Hoa chủ động tiến lên, vương tay ra muốn bắt tay với Tiêu Trần.

Tiêu Trần cũng cho hắn mặt mũi, đưa tay ra bắt lấy.

Tào Chấn Hoa cười nói:

- Ta vừa gặp Miêu hội trưởng ở trên đường, theo Miêu hội trưởng nói, thủ đoạn của Tiêu tiên sinh rất khá, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Tào mỗ bội phục!

- Tào nhị gia cũng không phải vật trong ao, hôm nay là có chuẩn bị mà đến rồi?

Tiêu Trần hời hợt đáp lại.

Trước lúc này, Phương Hạc được coi là đệ nhất cao thủ ở Thành phố Lan Ninh, mặc dù Tào gia là gia tộc lâu đời cũng không ai có thể thắng được hắn.

Mà bây giờ, Tào Chấn Hoa mang đến hai võ giả nội kình, thực lực không dưới Phương Hạc, trong đó chắc chắn có mờ ám.

- Ha ha… chỉ là Tào mỗ rảnh rỗi quá, chợt nghe bốn vị lão đại tổ chức hội nghị, nên tham gia náo nhiệt.

Bành Siêu chần chờ, nói ra:

- Tào nhị gia, ngươi là không hợp quy củ, mục đích của Tứ Phương hội là quết định ra việc phân phối lợi ích của bốn người chúng ta, không có quan hệ với người ngoài.

Tào Chấn Hoa cười nói:

- Tào mỗ tự nhiên là hiểu việc này, nhưng mà bốn nhà tranh đoạt cũng không có quy định là cấm tìm ngoại binh nha? Theo ta được biết, Bành lão đại trước đây cũng vì mời được ngoại binh như Phương Hạc, mới trở thành vương của Thành phố Lan Ninh, không phải sao?
Bình Luận (0)
Comment