Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 47

Miêu Thanh Phượng thông minh cỡ nào, rất nhanh phản ứng lại.

Bùi Văn Văn cho rằng Tiêu Trần đi cùng cô ấy, cho rằng chỗ dựa của Tiêu Trần là Lam hải thương hội?

Tại Cổ Hải, Lam Hải thương hội xa xa không bằng Bùi gia, nên Bùi Văn Văn mới không để Tiêu Trần vào mắt?

- Tiêu tiên sinh, cái này…

- Ngươi không cần tham gia!

Tiêu Trần vung tay áo, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Miêu Thanh Phượng hiểu rõ, đứng sang một bên, dường như không muốn nếm xỉa.

Bùi Văn Văn có chút ngoài ý muốn, hỏi:

- Miêu hội trưởng, ngươi không nói chuyện thay hắn?

Miêu Thanh Phượng chỉ cười nhạt:

- Bùi tiểu thư, nếu ngươi mong muốn, ai cũng không cản được ngươi!

Đùa sao, Tiêu Trần sẽ xảy ra chuyện sao?

Không có khả năng.

Dù sao thì Cổ hải cũng không phải địa bàn của nàng, nàng đứng ra nói hộ Tiêu Trần, Bùi Văn Văn cũng sẽ không cho nàng mặt mũi, chỉ có thể tiếp tục tranh cãi mà thôi

Mà Tiêu Trần, từ trước đến nay đều thích dùng phương thức trực tiếp giải quyết vấn đề, cần gì nàng phải xen vào việc của người khác.

- Đùa lừa sao?

Trong lòng Bùi Văn Văn nao nao, không khỏi hiện ra một dự cảm không tốt.

Nhưng sự việc đã đến nước này, thu tay đã không kịp.

Huống hồ, nàng tin nếu Tiêu Trần không có Lam hải thương hội che chở, thì còn tài năng gì.

Nghĩ lại lần nữa, cho dù chuyện này nàng có quá phận một chút thì sao?

Nàng là công chúa Bùi gia, Sử Văn Vũ coi nàng như muội muội, có Bùi gia cùng Sử gia, nàng ở Cổ Hải có thể nói là hoành hành vô kị.

Cho dù lần này nàng không đúng, nàng cũng có thể giáo huấn Tiêu Trần.

Nghĩ tới đó, Bùi Văn Văn không cố kỵ nữa, nhìn về hướng hai gã học viên nói

- Các ngươi lo lắng cái gì, lục soát thân thể hắn.

Soát người, đương nhiên chỉ là trên danh nghĩa, Bùi Văn Văn đã âm thầm dặn bọn họ, nhất định phải giáo huấn nhục nhã.

- Tiểu tử, đàng hoàng một chút, ngoan ngoãn phối hợp, không thì bị thương đừng có trách!

Hai gã học viên Nam quyền xã nói xong, hai tay liền chộp tới Tiêu Trần.

Nhưng mà sau một khắc, bọn họ liền phát hiện mình nắm hụt, Tiêu Trần như con cá chạch, đi về phía sau bọn họ.

Lập tức, vỗ một chưởng sau lưng hắn.

Ba!

Hai người đồng thời nhào ra ngoài, ngã trên bàn, để bàn ghễ đổ vỡ.

- Làm sao lại vậy…

Ngoại trừ Miêu Thanh Phượng, mọi người ở đây đều sững sờ.

Hai gã tinh anh của Nam quyền xã, đều bị Tiêu Trần đánh ngã?

Mà khi Tiêu Trần vòng ra phía sau bọn họ, đánh ra một chưởng, nhìn qua cực nhẹ, nhưng mà vì sao có thể đánh bay hai người ra ngoài?

Thoáng chốc, Tiêu Trần đi tới trước mặt Bùi Văn Văn.

- ngươi muốn làm gì?

Bùi Văn Văn cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Trần.

Cô ấy là công chúa Bùi gia, ở Cổ Hải không ai dám chọc nàng, nàng không tin là Tiêu Trần dám làm gì mình.

- Ta không thích động thủ với nữ nhân, nhưng lần này nên tán thưởng ngươi một câu, vì ngươi đã làm ta phá lệ thành công!

Tiêu Trần nói xong, tất cả mọi người không thể tin vào mắt mình, Tiêu Trần giơ một cánh tay lên tát vào má mềm mại của Bùi Văn Văn.

Cái tát này, muốn bao nhiêu vang dội, có bấy nhiêu vang dội.

Trong lúc nhất thời, cả không gian đều không có tiếng động.

Khác nhân xung quanh, đã chú ý đến bên này.

Lúc này, bọn họ lại thấy Tiêu Trần động thủ đánh Bùi Văn Văn, tất cả lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Không xong, tiểu thư Bùi gia bị đánh, đã xảy ra chuyện gì!

- Tiểu tử kia ăn gan hùm sao, dạm động thủ đánh người ở chỗ này, mà còn đánh Bùi Văn Văn?

- Bùi gia có giao hảo cùng Sử gia, mà Sử Văn Vũ coi Bùi Văn Văn như muội muội, việc này làm sao Sử gia cùng Bùi gia có thể tha thứ!

- Sẽ không gây nên chết người chứ?

- Hôm nay là tiệc đính hôn, cũng sẽ không động thủ tại hiện trường, nhưng qua hôm nay liền khó nói.

- Ài, mặc niệm cho hắn một giây đồng hồ!

- Mặc niệm cái rắm, theo ta thấy, loại không biết trời cao đất rộng này, nên bị giáo huấn.

Bùi Văn Văn cảm thụ được cái đau trên mặt, ánh mắt ngây ngốc.

Đây là lần đầu tiên nàng bị người ta bạt tay, hơn nữa còn tát trước mặt nhiều người như vậy/

Nước mắt khuất nhục, khiến nàng mất lý trí, nhằm về phía Tiêu Trần như nổi điên.

- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!

- Ngu xuẩn!

Tiêu Trần hừ ljanh, lại đánh ra một cái tát.

Vừa rồi, Tiêu Trần vẫn đang cho Bùi Văn Văn mặt mũi, chỉ đánh ra một cái tát đơn thuần, không cho thêm lực đạo.

Nhưng mà lần này.

Ba!

Trên mặt Bùi Văn Văn không chỉ ửng đỏ, mà thân thể mảnh mai bay ra ngoài, đụng vào đám người Trần Khánh phía sau.

Lúc này đây, bắt đầu có thành viên của Nam quyền xã đến giữ gìn trật tự.

Từ Kiều Kiều nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Trần, khuyên nhủ:

- Tiêu Trần, ngươi làm ra đại họa rồi, chạy mau!

Tiêu Trần nhìn nàng cười hỏi:

- Tại sao phải chạy?

- Ngươi không rõ sao, gia tộc của Văn Văn ngươi không thể trêu vào được, nếu không chạy, họ sẽ giết ngươi!

Lòng Từ Kiều Kiều nóng như lửa đốt, Tiêu Trần có thể cười được vào lúc này sao?

- Yên tâm, ta không có việc gì. Ngược lại là ngươi, sao không lo lắng cho bằng hữu ngươi mà lo lắng cho ta, không sợ bằng hữu ngươi tức giận sao?

- Ta…

Dĩ nhiên không phải là Từ Kiều Kiều thấy Tiêu Trần quan trọng hơn Bùi Văn Văn, mà là nàng biết rõ nặng nhẹ.

Bùi Văn Văn tức giận, sau đó nàng chỉ cần xin lỗi là được.

Nhưng nếu Tiêu Trần không đi, nàng cũng chỉ có thể viếng mộ cho hắn mà thôi.

- NGười nào dám náo loạn ở tiệc cưới Sử gia?

Có một người trung niên chạy tới cùng với một vị phu nhân.

Ba!

Ba!

Trươn Tuấn Bằng cùng Trần Khánh đồng thời đi lên, chỉ vào Tiêu Trần nói:

- Cái tên tiểu tử này đả thương Văn Văn!

- Cái gì?

Thần sắc Trương Sơn cùng Trần Lâm Đồng biến đổi.

Trương Gia cùng Trần gia tại Cổ Hải cũng thuộc nhị lưu, một mực giao hảo cùng Bùi gia với Sử gia, chính vì vậy nên bọ họ để con của mình là Trần Khánh cùng Trương Tuấn Bằng chơi cùng Bùi Văn Văn

Bây giờ Bùi Văn Văn bị người khác đánh, người Bùi gia chưa tới, đương nhiên là Bùi Văn Văn đi tới trước.

Cái này cũng có thể xem là cơ hội lấy lòng Bùi gia.

Một vị phu nhân khác cũng có tâm tư như vậy, định tiến lên.

Nhưng mà bọn họ đang chuẩn bị mở miệng trách cứ Tiêu Trần, Miêu Thanh Phượng lại ngăn cản lại.

- Tỷ tỷ, không nên làm bừa!

Miêu Thanh Phượng đi đến bên tai Miêu Thanh Sương, nói ra một câu mà mọi người không nghe rõ.

Rất nhanh, thần sắc Miêu Thanh Sương đại biến, nói:

- Hắn là… ngươi nói thật?

- Tỷ tỷ, việc như vậy sao ta dám lừa ngươi?

Miêu Thanh Sương nghe vậy, chần chừ một thoáng, sau đó lập tức đi tới tước mặt Tiêu Trần, hành lễ:

- Miêu Thanh Sưởng Lam Hải thương hội, gặp qua Tiêu tiên sinh!

Dịch: HonDe
Bình Luận (0)
Comment