Yêu Người Cô Đơn

Chương 36

"Hàn Yên….."

Sắc mặt Tô Vũ Khởi ửng hồng, hơi thở vẫn còn ngắt quãng, đôi tay vòng lấy sau lưng Cố Hàn Yên khẽ gọi tên cô. Trong giọng nói mềm mại là đôi chút mệt mỏi, dáng vẻ yêu kiều làm cho Cố Hàn Yên vô cùng thương yêu. Cô say đắm hôn lên đôi môi Tô Vũ Khởi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, cơ thể Tô Vũ Khởi vừa mềm vừa nóng bỏng làm cho cô không nỡ buông tay.

"Có mệt không em, có thoải mái không?"

Tô Vũ Khởi lắc đầu, ngượng ngùng mím môi: "Chúng ta, chúng ta cứ nằm hoài trêи ghế sofa thế này à?"

"Cả người em đều là của chị rồi, có gì bất tiện đâu?" Cố Hàn Yên cười gian, nhìn chăm chú vào đôi mắt Tô Vũ Khởi.

Cô lấy tay che mắt Cố Hàn Yên lại: "Chị đừng nhìn nữa."

"Ừ, thì không nhìn nữa. Chúng ta đi tắm được không?"

"Vâng."

Tô Vũ Khởi ngoan ngoãn gật đầu, tinh thần Cố Hàn Yên lại càng thêm phơi phới, sau khi giúp Tô Vũ Khởi chỉnh trang quần áo thì kéo cô ngồi dậy, tròng mắt đảo quanh, ở bên tai Tô Vũ Khởi thầm thì: "Chị muốn tắm chung với em."

Thấy đối phương không nói gì, Cố Hàn Yên liền mặc định người ta đã thầm đồng ý, hai người ôm lấy nhau đi về phía phòng tắm. Ngay khi vừa bước đến cạnh cửa, Tô Vũ Khởi bỗng nhiên nhảy đến một bước đóng sầm cửa lại. Cố Hàn Yên lúc này mới ý thức được mình bị lừa rồi, cô lập tức giơ tay vặn nắm cửa, nhưng Tô Vũ Khởi đã nhanh nhẹn khóa trái từ bên trong.

"Mở cửa!"

"Không! Em không muốn tắm chung với chị, chị chờ lát nữa rồi vào!"

Cứng không xong thì đành mềm vậy. Cố Hàn Yên hạ thấp giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tô Vũ Khởi ngoan nhất trái đất, chị muốn tắm chung với em thôi mà, em mở cửa được không? Chị đảm bảo không động tay động chân gì đâu."

"Không."

Tô Vũ Khởi trả lời rất dứt khoát, Cố Hàn Yên ở bên ngoài lại lầm bầm vài câu nhưng không ai hồi đáp, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy xối xả bên trong, xem như cô triệt để bị bỏ quên vậy.

Bao nhiêu tính toán mưu đồ đều rơi vào khoảng không, Cố Hàn Yên buồn rầu quay trở lại ghế sofa, bất mãn trừng mắt nhìn chằm chắm cánh cửa, hừ, chờ em đi ra xem chị làm sao trừng trị em.

—————–

"Này Tiểu Triệu, có nhìn thấy Vũ Khởi không?"

"Chắc em ấy chưa đến, sao thế, cậu nhớ người ta à."

"Cậu ăn nói cẩn thận, tôi chỉ hỏi qua thôi." Vương Ngôn đẩy đầu Tiểu Triệu qua: "Chúng tôi là đồng nghiệp bình thường."

"Thôi đi, giải thích đồng nghĩa với che giấu, có ai không biết cậu yêu Vũ Khởi đâu."

"Trương Trì, cậu không nói không ai bảo cậu câm."

Vương Ngôn lườm một cái rồi lấy điểm tâm mua dưới lầu để lên bàn Tô Vũ Khởi, cẩn thận đặt xuống.

"Tấm lòng này của cậu cứ đặt mua liên tục mấy tháng cho rồi, sao rồi, còn chưa chuẩn bị đi vào ý chính sao?"

"Đúng đó anh Vương, cứ thông qua cách này sao được? Tôi xem Vũ Khởi hình như ngày nào đến đây cũng đã ăn sáng từ nhà mất rồi, anh còn chăm chỉ mỗi ngày đem bữa sáng qua đây làm gì, lại còn không nói lời nào?"

"Cậu thì biết gì, đây gọi là thả dây dài câu con cá lớn."

Trương Trì cười ha hả vỗ vỗ vai Tiểu Triệu, "Vương Ngôn của chúng ta đang muốn khoe ra quyết tâm ấy.."

Tiểu Triệu còn đang muốn nói tiếp, mắt nhìn qua cửa bỗng thấy Tô Vũ Khởi, "Vũ Khởi đến rồi!"

Vương Ngôn lập tức xoay đầu qua: "Vũ Khởi, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng. Các anh đi làm sớm vậy."

Tô Vũ Khởi xách túi đi tới, phát hiện phần điểm tâm trêи bàn thì nhíu nhíu mày: "Không phải em đã nói không cần mua cho em sao, ở nhà em đã ăn rồi."

"Không sao mà, chỉ là thuận tiện thôi. Mấy cô gái hay thích ăn đồ ăn vặt, anh tiện đường nên mua cho em. Chừng nào em đói bụng thì ăn thôi!"

"Đúng đó Vũ Khởi, dù gì cũng là tấm lòng của người ta, em cứ nhận đi mà!"

Ngày nào đến công ty cũng thấy anh ta đưa đồ ăn sáng, Tô Vũ Khởi dù ngốc đến mấy cũng hiểu Vương Ngôn có ý gì. Cô đã nói với anh ta không chỉ một lần, nhưng ngại Vương Ngôn bị tổn thương lòng tự tôn nên không muốn nói quá rõ, thế nhưng cũng phải biết điểm dừng chứ?

"Sau này anh đừng mua cho em nữa, em rất cám ơn anh nhưng em không thích ăn mấy đồ quá ngọt."

Vương Ngôn ngẩn người lập tức nói: "Vậy sau này anh không mua đồ ngọt nữa, em muốn ăn gì cứ nói anh biết?"

Xì….

Tiểu Triệu và Trương Trì ở một bên đồng loạt không nín được mở miệng cười, bị Vương Ngôn trừng cho một cái liền làm như không có chuyện gì quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Vậy trưa nay anh có rảnh không?"

"Hả? Em hỏi anh à?"

"Ừ." Tô Vũ Khởi gật đầu: "Em muốn mời anh ăn bữa cơm, anh có rỗi không?"

"Có, có chứ sao, lại còn có thể không sao!" Vừa nghe xong lời này, Vương Ngôn giống như mở cờ trong bụng, xem như bao như tháng ngày chờ đợi cũng đã đến hy vọng, gật đầu liên tục: "Chỉ cần là em hẹn, anh đều rảnh tất!"

"Vậy anh làm gì làm đi, trưa nay em gọi anh."

"À, được được!"

Đuổi Vương Ngôn đi rồi, Tô Vũ Khởi trở lại ghế ngồi. Vốn ban đầu Tô Vũ Khởi cũng không muốn nói nặng nề gì với Vương Ngôn, không muốn cùng một người ở cùng một công ty làm như không quen không thấy, càng quá rõ ràng càng dễ đem lại lúng túng khó xử lúc gặp nhau ngày sau. Nhưng người đàn ông nay ngày nào cũng theo sau hỏi han ân cần, làm cho sự kiên nhẫn của cô đạt tới cực hạn, rõ ràng Vương Ngôn cố ý giả ngu làm như không nghe hiểu ý của mình.

Thôi thì trực tiếp thừa dịp ngày hôm nay nói rõ lời trong lòng, tránh phiền phức ngày sau.

Giờ nghỉ trưa rất nhanh đã tới, Vương Ngôn nhanh chóng nhảy đến trước mặt Tô Vũ Khởi, mang theo đắc ý nói: "Vũ Khởi, xong việc chưa? Chúng ta đi thôi."

Lời này rơi vào trong tai người khác, ý tứ chính là "chúng ta hẹn hò nha." Hai người đều là người độc thân, trong công ty còn bị đồn thành một đôi, thật khó tránh khỏi người ta suy nghĩ lung tung. Điều Vương Ngôn mong muốn không ngoài hiệu quả như thế này, anh ta thản nhiên đón lấy tất cả ánh mắt kỳ lạ lẫn hâm mộ trong phòng làm việc, còn lia mắt qua dừng lại trêи người Lâm Nhạc.

Gương mặt Lâm Nhạc không có biểu hiện gì, chỉ liếc mắt qua nhìn rồi lại tiếp tục gõ bàn phím. Vương Ngôn hơi nghi hoặc trong lòng, thằng nhóc này bình thường không nói nhiều, mỗi ngày thấy mình đưa đồ ăn sáng cho Tô Vũ Khởi cũng không có động tĩnh gì, hay là nhận thua rồi? Hay là lén lút liên hệ với cô ấy…

"Ừ, em xong rồi."

Tô Vũ Khởi tắt máy tính, gỡ kính mắt xuống, Vương Ngôn lập tức ân cần đưa tay ra: "Để anh cầm túi xách giúp em cho."

"Không cần đâu, em tự làm được." Tô Vũ Khởi không thích cử chỉ thân mật của anh ta, né tránh lùi về sau một bước. Dù gì đi nữa cũng chỉ là đồng nghiệp, không quen thuộc đến mức để thay mình làm những việc này.

"Vậy mình đi thôi."

Vương Ngôn lúng túng thu tay về, theo sau Tô Vũ Khởi ra khỏi văn phòng. Theo tháng máy xuống lầu đi đến một quán ăn phụ cận công ty.

"Vũ Khởi, em muốn ăn gì, trưa nay anh mời, cứ chọn món em thích là được."

"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"

Tô Vũ Khởi đi thẳng vào vấn đề, mắt không chớp nhìn Vương Ngôn: "Có được không?"

"Được, em nói đi, làm sao?"

"Tại sao ngày nào anh cũng mang điểm tâm cho em?"

Vương Ngôn ngẩn người, xem ánh mắt cô ấy nhìn mình rất bình tĩnh, thậm chí có phần lãnh đạm, cùng với suy nghĩ của bản thân hoàn toàn khác nhau, liền thẳng thắn trả lời: "Bởi vì anh thích em nên muốn tốt với em."

"Sau này em không muốn anh vì em làm những chuyện này nữa." Tô Vũ Khởi thở dài: "Em có người yêu rồi."

Tâm Vương Ngôn lập tức lạnh đi một nửa: "Ai, là Lâm Nhạc sao?"

"Không phải."

"Vậy là ai?"

"Vương Ngôn, thường khi đã làm việc cùng nhau, em không muốn mối quan hệ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp, em không muốn anh đối với em có đãi ngộ đặc biệt gì đó, càng không muốn anh lãng phí thời gian của mình vào em."

"Anh không cảm thấy mình lãng phí thời gian." Vương Ngôn hoài nghi nhìn cô: "Em đang kiếm cớ từ chối anh đúng không? Anh không hiểu, anh có gì không được?"

"Anh rất tốt nhưng em đã có người yêu rồi, vì vậy em không thể tiếp nhận anh."

"Em có người yêu vậy sao anh chưa từng gặp qua? Anh chưa từng thấy tên con trai nào đến đón em, anh không tin."

"Đó là việc riêng của em, đâu cần thiết chuyện gì cũng phải báo cáo với anh? Em yêu ai cũng không cần mang đến cho anh xét duyệt." Tô Vũ Khởi tức giận, âm sắc nói chuyện càng lúc càng lạnh nhạt, cô chán ghét ước đoán chủ quan của Vương Ngôn.

Vẻ mặt Vương Ngôn âm trầm, "Đây là em xem thường anh?"

"Em không xem thường anh, vì sao anh lại nghĩ như vậy? Thật sự em đã có người yêu rồi, không cần thiết phải lừa gạt anh. Vấn đề không phải nằm ở anh mà vấn đề là thời gian, trước khi gặp anh em đã gặp người ấy, người ấy đối với em rất tốt, rất dịu dàng, hiện tại em rất hạnh phúc, không cần ai phải vì em mà bỏ ra điều gì đó."

"Hắn ta là người như thế nào?" Giọng điệu Vương Ngôn rất cứng rắn, "Trừ phi anh chính mắt thấy bằng không anh không tin có người này."

Lời editor: Đoạn "người ấy" mà Tô Vũ Khởi nói với Vương Ngôn dùng chữ ": Tha = cô ấy" nhưng lại đồng âm với ": tha = anh ấy" nên Vương Ngôn không nhận ra giới tính người yêu trong lời của Tô Vũ Khởi. Vì để dịch đồng nghĩa với nguyên tác nên mình đã sửa từ nhưng giữ ý.
Bình Luận (0)
Comment