Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 5

“Đưa mộc thư và cáo trạng lại tui giữ cho!” – Thu Yên xoè tay xin hắn thật ngoan nhưng hắn nhìn lại nàng với ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó… chửi ngay làm nàng chỉ biết co rúm.

“Gan quá ha? Ta đây nể tình đám nhỏ năn nỉ quá mới giúp cho rồi còn dám ý kiến đồ đạc nữa hả?”

Gã thủ lĩnh này sinh ra liền uống lộn sữa gấu hay sao mà hung dữ dã man. Nàng sợ, nói nhỏ lại không dám hùng hồn đòi đồ nữa.

“Tại tui thấy huynh giữ nó cũng vô dụng. Dù sao huynh cũng đã chịu giúp, chúng ta cùng phe thì đưa tui giữ hay hơn mà”

“Không!… Đồ rơi vào tay ta là của ta. Cô biết ta chịu giúp là được rồi!”

Cả đám đi ra gãi đầu vì mới sáng thì hai người nọ lại ồn ào rồi. Nàng biết hắn chịu giúp nhưng không rõ cách giúp của hắn thế nào vì hắn không trả mộc thư và cáo trạng lại cho nàng. Thật sự Thu Yên đã liều chết tin hắn ta rồi nhưng vẫn nghi ngờ lắm nên lại rụt rè hỏi nữa.

“Vậy chừng nào đi Kinh thành? Từ đây đến Kinh xa lắm!”

“Chuyện đó lúc đến thì đi cô đừng ý kiến. Dâng trà cho ta!” – Hắn ta phe phẩy tay ra lệnh, thần sắc thản nhiên như nàng là nô tì ‘lâu năm’ của hắn vậy thoải mái sai vặt.

Nàng tức và ấm ức nhưng không dám làm gì. Giờ hắn là vua ở chốn này rồi. Kể ra hắn cũng giúp không tính công, nàng hầu hắn ta cũng phải thôi. Nhưng Thu Yên vẫn lo mình sai lầm khi tin loại người này.

Song đám ‘Thập đại cẩu cẩu’ rất tự tin cổ vũ trấn an nàng…

“Thủ lĩnh làm gì cũng có tính toán cả. Muội đã quyết theo thì cứ tin thủ lĩnh!”

“Dạ!” – Tuy họ cổ vũ nhưng cha đang trong nhà lao đợi nàng nhưng giờ nàng vẫn còn chưa biết tình hình sẽ thế nào hỏi sao không lo. Mười thằng chỉ nhìn bộ áo xơ xác của nàng tự ý chuyển sang chủ đề thời trang.

“Trông muội tàn tạ quá tiểu Yên!”

Cả bọn đàn ông gật gù phán xét làm nàng xấu hổ nhìn lại mình. Từ hồi cha bị bắt, nàng trốn chui trốn nhủi cũng không còn tâm trạng để để ý đến bản thân xấu hay là đẹp. Nay mấy tên cướp này nhắt nàng cũng muốn chăm chút lại cho mình một tí.

Khi đám nhỏ ở ngoài vây lấy tư vấn đồ cho Thu Yên mặc thì gã thủ lĩnh nằm trong phòng thư thái nhìn chim bồ câu bay vào báo tin thư. Hiệp Phong đi đến nhìn hắn ngồi dậy áo sộc sệt, tay vuốt mái tóc dài từ đỉnh trán ra sau cho bồ câu bay đi khỏi cửa sổ cạnh giường.

“Chừng nào hả thủ lĩnh?” – Hiệp Phong hỏi ngay.

“Hai mươi ngày nữa. Bảo bọn nhỏ cứ vui vẻ nghỉ ngơi xả hơi đi!”

“Lâu như vậy chắc Thu Yên không yên lòng đâu!” – Hiệp Phong cảm thán nói có một câu thì gã thủ lĩnh lập tức nhăn mặt nhíu mày giận dữ la lên.

“Ngươi lo lắng cho cô ta quá vậy?”

Hiệp Phong không trả lời, cũng làm ngơ sự tức giận của hắn. Gã thủ lĩnh thở dài vẫn ngồi trên giường níu lấy tay kéo Hiệp Phong đứng nhìn mình mà nói .

“Nữ nhân chỉ toàn là hồ ly tinh, ngươi đừng khờ dại nhé. Ngươi rất quan trọng đối với ta nên ta không muốn ngươi bị dụ dỗ rồi đau khổ đâu” – Lời nói của gã thủ lĩnh thế này là vô cùng nghiêm túc rồi. Hiệp Phong nhìn bộ dạng tuy lôi thôi nhưng vẫn rất cuốn hút không che nổi sự quyền quý của hắn ta mà nói.

“Người lo xa quá rồi!”

Hiệp Phong trả lời kiên định như chắc chắn chỉ làm gã thủ lĩnh cười nửa miệng…

“Đừng tỏ ra tự tin như thế!”

“Người đã bị dụ dỗ qua chưa?” – Hiệp Phong không giấu nỗi sự tò mò mà trót hỏi hắn. Gã thủ lĩnh nhanh chóng cười phá lên.

“Haha… ngươi theo ta bảy năm mới hỏi ta một câu ngốc như thế đó. Ta là ai mà để nữ nhi dụ dỗ hả?”

Hiệp Phong nhìn hắn cười nhưng ánh mắt lại u ám. Hễ nhắt về nữ nhân trong mắt hắn đều u ám, thê thảm như vậy. Hiệp Phong im lặng tự hỏi ánh mắt ấy là còn che giấu gì hay không.

Chợt bọn nhỏ ở ngoài ồn ào la om xòm làm cả hai ra xem chuyện gì.

Mười thằng suýt xoa khen, mắt mơ màng nhìn Thu Yên, miệng cứ há toát ra chảy nước miếng dê xòm. Thu Yên vì thế đỏ mặt mắc cỡ nhiều hơn. Và nàng thấy hai gã kia đến nên nhìn lên.

Nàng tắm sạch da thật sự là trắng hồng mịn màng, gương mặt lắm lem như ăn xin thật sự rất thanh thoát, đẹp một cách tự nhiên như đoá hoa nở rộ trong vườn xuân không làm người ta có cảm giác nhìn mãi mau chán.

Lại thêm bộ áo nữ nhi bọn Thập đại cẩu cẩu tìm cho không cầu kì nhưng cũng tôn lên nét duyên dáng, cao quý của tiểu thư khuê các. Quả nhiên nàng là bậc mỹ nhân mới khiến công tử nhà Thừa tướng điên đảo tâm hồn hại cả cha và nàng.

Hiệp Phong cũng ngơ ra nhìn làm gã thủ lĩnh nhìn thấy như vậy rất không vui. Hiệp Phong mà cũng như đám kia mê sắc thì hắn đập đầu vào gối chết cho rồi.

Và hắn hậm hực nhìn nàng rồi phán cho một câu làm Thu Yên đờ đẫn luôn.

“Đúng là hồ ly tinh, nhìn sao cũng là một con chồn mà thôi!” – Người đẹp trước mắt mà bị thủ lĩnh so ra con chồn khiến cả bọn ôm đầu rơi lệ.

“Nè! Sao cứ gọi người ta là hồ ly vậy? Tui có làm gì đâu chứ!?” – Nàng cũng rất bức xúc nên không thể nào nhịn hắn ta.

“Nữ nhân nào cũng là hồ ly cả! Cô không thích mặc kệ cô. Đi ngủ thôi Hiệp Phong tránh xa con chồn đó ra!”

Hắn ta ‘xách đích’ bỏ đi đáng ghét làm nàng thật tức muốn chết. Hiệp Phong cũng phải đi theo. Nàng nhìn hai gã đó đi mà gã thủ lĩnh choàng ôm vai Hiệp Phong rất thân thiết. Thu Yên ngồi với đám kia, môi hơi run run bập bẹ hỏi…

“Hai người họ… có ‘gì gì’ không?”

“Cũng phức tạp lắm muội đừng tìm hiểu!” – Nhìn mấy huynh ấy đau khổ khó nói làm Thu Yên sợ hơn hỏi lí nhí!

“Ưh… hắn mê nam nhân như vậy các huynh không thấy sợ hay sao?”

Mặt mười thằng từ lớn đến nhỏ đều trắng bệt chụm đầu rù rì tiếp

“Sợ thì sợ nhưng… thủ lĩnh chưa từng sàm sỡ bọn huynh!”

“Vậy chỉ có Hiệp Phong ca là…” – Nàng thật nói không hết lời làm đám kia nhăn nhó la lên.

“Đã nói muội đừng cố tìm hiểu mà!”

Mặt Thu Yên cũng tái nhợt lây. Nàng vốn được cha bảo bọc, yêu thương nên đây cũng là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm cuốc sống. Có quá nhiều thứ làm nàng sợ cũng như những việc làm ớn lạnh như thế này.

Gã thủ lĩnh đó tuy hơi ổn với dáng cao cao không phải yếu đuối, bộ dạng có chút lôi thôi, hống hách, bất cần đời nhưng cũng thuộc hàng nam nhân tuấn tú chả hiểu sao lại biến thái như vậy. Và nàng bỗng nhớ việc cực kì quan trọng…

“Vậy thủ lĩnh tên gì vậy?”

Cả đám ngay lập tức lại sợ theo kiểu khác nói…

“Không được gọi thẳng tên thủ lĩnh thế là bất kính!”

“Các huynh có cần trầm trọng vậy không? Tên thôi mà!” – Xưa giờ nàng chỉ mới nghe tên vua chúa, hoàng tộc mới không được gọi thôi. Nhưng trông mọi người hình như thật chứ không đùa với nàng.

“Muội cứ gọi là thủ lĩnh thôi!”

Họ phản ứng như vậy càng khiến nàng tò mò thêm thôi vì hắn ta có vẻ bí ẩn thêm họ cũng tôn sùng quá độ như thế, thậm chí nghe lệnh một cách hơi quá mức.

Song giờ chuyện cứu cha là mối bận tâm duy nhất của nàng, gã thủ lĩnh đó có ra sao thì miễn có thể giúp nàng là được rồi. Giờ nàng ở yên một chổ trong một ngày lại lo cho cha như ở trong ngục cả năm dài. Nàng không biết tại sao còn phải ở đây chờ cái gì nữa.

Thu Yên bị làm hết các việc như nấu cơm, giặt giũ, dâng trà phục vụ cho cả bọn nam nhân khi lòng nôn nóng lắm. Nàng có chút sợ, biết hắn ta thế nào cũng chửi nhưng vẫn rụt rè hỏi…
Bình Luận (0)
Comment