Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 19

Buổi sáng chơi bóng rổ xong, Chu Cảnh Minh đi gặp hai người bạn cũ. Mấy người bọn họ ngồi ở quán trà hàn huyên một lúc, trên đường về, anh đi ngang qua ngôi trường cấp ba sắp bị phá dỡ, nhìn một cái rồi lướt qua luôn, chẳng có chút lưu luyến nào.

Ngôi trường sắp bị phá bỏ này chính là trường cũ của bọn họ. Tuần trước Trương Chú còn đặc biệt đến chụp một loạt ảnh kỷ niệm, chụp lại lớp học năm nào, cả chỗ ngồi của bọn họ. Nhưng với anh thì chẳng có cảm xúc gì. Thời gian trôi qua, năm tháng đổi thay, có cũ thì mới có mới. Giống như trong buổi gặp gỡ ở quán trà khi nãy, mấy người bạn cũ ôn lại tình xưa, còn anh thì chỉ như một kẻ ngoài cuộc, thờ ơ đứng nhìn.

Anh luôn tin vào một triết lý sống: “Những gì đã qua, tất cả chỉ là chương mở đầu.”

Những năm qua, anh hiếm khi nghĩ về họ, mà nếu có thì cũng chỉ là vào những lúc anh yếu đuối nhất. Đôi khi trong ký ức, họ là nhóm sáu người, có khi lại chỉ còn anh và Vạn Thanh.

Mối quan hệ giữa anh và họ thực sự rất khó phân định rạch ròi. Có lúc là sự phản cảm và phiền phức theo bản năng, nhưng đồng thời cũng có một sự dựa dẫm và an tâm tự nhiên. Thậm chí, có những khoảnh khắc nó còn vượt lên trên cả khác biệt giới tính. Ở bên họ, có lúc anh thấy bực bội vô cùng, nhưng cũng có lúc lại thoải mái đến lạ. Nếu phải phân tích thì có lẽ vì ở bên họ, anh có thể bộc lộ hết cảm xúc của mình, mà nguyên nhân chính là bởi họ luôn bao dung anh. Một sự bao dung vượt lên trên giới tính—họ là những con người trước, rồi mới là đàn ông hay phụ nữ.

Khi còn trẻ, anh từng vô số lần muốn cắt đứt mối quan hệ tình bạn với họ. Đến khi vào đại học, cuối cùng cũng làm được. Nhưng cuộc đời anh chẳng vì thế mà trở nên rực rỡ hơn, hào hùng hơn. Đặc biệt là sau nhiều năm lăn lộn trong xã hội, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại thời trung học, nhìn lại những lý tưởng mà họ từng theo đuổi và khát vọng mãnh liệt đối với tương lai, anh vẫn có thể tìm thấy một chút động lực từ đó. Dù cho hoài bão năm xưa của anh giờ đã tan hoang, và cuộc sống cũng chẳng được như ý.

Anh lái xe đến nhà bác cả. Bác gái đang phơi mền ngoài ban công, thấy anh thì cười gọi anh vào, rồi kêu Chu Cảnh Hòa đang làm bài tập trong phòng ra gọi điện thoại cho ba. Chu Cảnh Minh nói không cần, chỉ ghé qua đưa ít trái cây khách hàng biếu cho Chu Cảnh Hòa.

Bác gái nhân tiện trò chuyện với anh. Trước tiên là nhắc đến Trương Chú, nói là dạo trước có gặp cô ấy ở siêu thị, vẫn tươi cười như ngày nào. Sau đó lại nói đến Vạn Thanh, nói tháng trước hình như thấy cô đi dọc theo bờ sông hộ thành, định đến chào hỏi đôi câu, nhưng cô gái ấy vừa rẽ một cái là mất hút. Nói xong, bác gái vào bếp rửa trái cây.

Một lát sau bác cả từ bên ngoài về, trên tay vẫn cầm quân cờ tướng vừa chơi xong. Ông đưa cho Chu Cảnh Minh một điếu thuốc, hai bác cháu ngồi xuống, im lặng hút thuốc cùng nhau. Bác cả vốn không phải người nói nhiều, từ sau khi Tiểu Xuân gặp chuyện thì lại càng lầm lì hơn. Chu Cảnh Minh vốn không hay hút thuốc, nhưng mỗi lần về đây đều không tránh khỏi việc ngồi cùng bác cả, hút với ông một điếu.

Chu Cảnh Hòa cũng ngồi cạnh họ. Chu Cảnh Minh hỏi han vài câu về chuyện học hành, cậu đều trả lời rất thật thà. Nhắc đến chuyện học, bác gái không giấu được niềm tự hào và an ủi. Thành tích của cậu tốt hơn hẳn bọn họ ngày xưa, lần nào cũng đứng nhất khối, là học sinh trọng điểm của trường.

Bác gái hài lòng với cuộc sống hiện tại. Con trai hơn một năm nữa là thi đại học, năm nay gia đình còn mua được một căn nhà mới ở khu đô thị mới. Hai vợ chồng già mỗi tháng đều có lương hưu, bản thân bà còn làm thêm công việc dọn dẹp ở trung tâm thương mại, có thêm chút thu nhập. Mọi chuyện lớn trong nhà đều đang đi đúng quỹ đạo, ổn định và chắc chắn. Giờ chỉ còn chờ con trai trưởng thành, lập gia đình là yên tâm.

Rời khỏi nhà bác cả thì trời đã tối. Trên đường về, Chu Cảnh Minh gọi điện cho Trương Chú, hỏi cô ấy và Vạn Thanh đã về chưa.

Hai người họ vừa về đến nơi, đang ngồi xuống ăn tối ở nhà hàng, vừa gặm xương sườn một cách ngon lành, vừa bàn chuyện Vạn Thanh nhờ mẹ Trương Chú làm mai giúp. Trương Chú có chút khó xử, tiếp tục gặm xương: “Mẹ mình quen ai cũng toàn kiểu quá trẻ, hoặc là đã có vợ hết rồi.”

“Bao nhiêu? Mình có thể mở rộng phạm vi độ tuổi.”

“Hình như mới có mười chín?” Trương Chú nói: “Đại học 985 + thạc sĩ Hồng Kông, ba làm ở cục kiểm toán, mẹ là bác sĩ phụ khoa…”

“Mười chín mà đã thạc sĩ Hồng Kông rồi?”

“Thì nhảy lớp chứ sao.” Trương Chú tiếp tục: “Còn một người khác ngang tuổi bọn mình, cũng thạc sĩ 985, lương năm sau thuế khoảng sáu, bảy trăm ngàn, hiện đã định cư ở Thượng Hải. Nhưng mà… mẹ mình nói ngoại hình hơi bình thường.”

“Bình thường đến mức nào?” Vạn Thanh nhìn cô ấy, “Mình xem trọng trí tuệ và năng lực hơn, vẻ ngoài không sao cả.”

“Cậu xem trọng năng lực nào?”

“Tất cả các phương diện, bao gồm cả năng lực giường chiếu.”

“Biến đi bà nội.” Trương Chú suýt nện cô, ở nơi công cộng mà nói oang oang như vậy.

“Cậu biến đi thì có.” Vạn Thanh cạn lời, “Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến chuyện này?”

“Mình chỉ thấy cậu nói lớn quá.” Trương Chú hạ giọng, hóng hớt hỏi: “Cậu và anh chàng triết học kia không hòa hợp?”

“Thời gian đầu yêu đương thì hòa hợp.” Vạn Thanh đáp, “Nhưng một hai năm sau thì không còn hòa hợp nữa.”

“Hai người chia tay vì chuyện đó á?” Trương Chú giật mình.

“Cậu kích động cái gì?”

“Mình… mình cũng không biết nữa, tại sao chủ đề này vừa xấu hổ vừa kí.ch th.ích thế?” Trương Chú dừng ăn, “Chia tay vì không hòa hợp chuyện giường chiếu, ngầu dữ!”

Vạn Thanh lười quan tâm cô ấy, hỏi ngược lại: “Theo cậu, điều quan trọng nhất trong quan hệ nam nữ là gì?”

“Đáp ứng nhu cầu tình cảm đôi bên, mang lại giá trị cảm xúc tích cực, tài chính ổn định…” Trương Chú đếm trên đầu ngón tay, “Tạm thời mình chỉ nghĩ ra chừng đó.”

“Cơ bản là giống mình. Mình chỉ bổ sung thêm một điều: đời sống t.ình d.ục phải hòa hợp.” Vạn Thanh nghiêm túc nói, “Chỉ cần thỏa mãn được những điều trên, không nhà, không xe, học vấn bình thường với mình không thành vấn đề.”

“Anh ta không đáp ứng được cậu?” Trương Chú tò mò.

“Chia tay rồi hợp lại, cứ thế mà mệt mỏi thôi, tuổi anh ta cũng lớn, lực bất tòng tâm.” Vạn Thanh thẳng thắn.

“Ngô Bân cũng vậy… hình như bắt đầu xuống dốc rồi.” Trương Chú làm mặt quỷ.

“Đàn ông thức khuya nhiều thì xuống sức lắm.” Vạn Thanh khẽ nói.

Trương Chú hỏi: “Anh ta không đáp ứng được cậu, vậy dùng tay hay miệng có giải quyết được không?”

Vạn Thanh lắc đầu: “Anh ta cho rằng theo đuổi khoái cảm thể xác quá mức là thấp kém nhất.”

“Hả?” Trương Chú sốc, “Vậy anh ta cho rằng cái gì mới cao cấp?”

Vạn Thanh không trả lời nữa, cầm một khúc xương lớn lên cắn.

Trương Chú hiếu kỳ: “Với tính cách dứt khoát của cậu, lẽ ra phải chia tay ngay chứ, sao lại cứ chia rồi hợp lâu như vậy?”

“Không cam tâm thôi.” Vạn Thanh nói một cách hờ hững, “Đơn giản là không cam tâm.”

Trương Chú không hỏi sâu hơn, đỏ mặt nói: “Tháng trước Ngô Bân đến ngủ lại, anh ấy ấy mà… dùng miệng giúp mình giải tỏa.”

Vạn Thanh bừng tỉnh: “Ồ—hiểu rồi, bảo sao ly hôn rồi mà cậu với anh ta vẫn dây dưa.”

“Trời ơi… ghét quá đi!” Trương Chú đánh cô một cái, đúng lúc điện thoại reo lên. Là Chu Cảnh Minh gọi, nói đang ở gần đó, muốn đến ăn cùng họ. Cúp máy, Trương Chú vội vàng dọn dẹp bàn ăn, gom hết mấy khúc xương gặm dở, sắp xếp lại chén dĩa cho nhân viên dọn. Vạn Thanh liếc mắt: Cái thái độ này là sao? Hoàng thượng giá lâm chắc?

Trương Chú giục cô thu dọn xương trước mặt mình: “Đừng kiếm chuyện nữa.”

“Mình không dọn.” Vạn Thanh dứt khoát nhích sang một bên, “Muốn dọn thì tự mà dọn.”

Trương Chú đẩy cô qua một bên, cẩn thận thu dọn sạch sẽ bàn ăn, còn lau bàn bằng khăn giấy, cố gắng khôi phục lại trạng thái chỉn chu ban đầu. Vạn Thanh nhìn cô ấy: “Trong lòng cậu, mình không bằng cậu ấy đúng không?”

“So sánh sao được? Người ta là sếp Chu.” Trương Chú nói cô, “Cậu là đứa ăn chực ăn ké, thất nghiệp lông bông mà cũng đòi so đo?”

“Thực dụng.” Vạn Thanh cười khẩy, “Mình đã nói rồi, mình đang tiết kiệm tiền mua nhà. Đợi mình ổn định, ngày nào cũng mời cậu ăn!”

“Thôi đi bà nội.” Trương Chú đẩy cô, “Đợi đến lúc cậu mua được nhà ở Thượng Hải, chắc chắt chít đời thứ tư của mình cũng già rồi.”

Đến khi Chu Cảnh Minh đến, Trương Chú lập tức đứng dậy chào đón. Vạn Thanh cạn lời, sao cậu không quỳ xuống luôn đi?

Chu Cảnh Minh ngồi xuống, Trương Chú nói: “Bọn tôi cũng vừa mới gọi món.”

Anh hỏi: “Cuối tuần trước hai người đi Vân Đài Sơn hả?”

“Đúng vậy, vốn định rủ cậu đi, nhưng Vạn Thanh nói cậu không có thời gian, còn phải đi với bạn gái…”

Vạn Thanh cúi đầu tháo bao đũa, tháo được nửa chừng thì bực mình hỏi Trương Chú: “Cậu có biết bộ đũa này giá bao nhiêu không?”

“Không phải một đồng sao?”

“Hai đồng đó, hai đồng!”

Trương Chú phát bực: “Mình nhiều tiền, mình thích tiêu.”

Vạn Thanh mặc kệ cô ấy, im lặng làm nền, tập trung gặm xương. Bữa ăn chỉ có hai người kia trò chuyện, cô hầu như không tham gia. Kể từ sau buổi nói chuyện đêm mưa trong phòng karaoke tuần trước, cô và Chu Cảnh Minh không còn liên lạc nữa. Không biết lý do là gì, cũng không muốn biết, chỉ đơn giản là muốn giữ khoảng cách.

Ăn xong, họ đến nhà Chu Cảnh Minh xem phim. Đi một vòng quanh phòng làm việc của anh, xem bộ sưu tập Lego trên kệ, rồi ngồi trên chiếu Tatami lướt điện thoại. Chu Cảnh Minh nói nhà có cà phê và hồng trà, hỏi họ muốn uống gì? Trương Chú chỉ mải nhìn Lego, đáp gì cũng được. Vạn Thanh thì vừa lướt điện thoại vừa đáp: “Hồng trà đi.”

Trương Chú ngồi xếp bằng, than thở, nói Chu Cảnh Minh đúng là giàu quá đi. Vạn Thanh gấp điện thoại lại, “Chỉ có vậy thôi mà giàu? Đống nhựa kia cùng lắm chỉ hơn một trăm ngàn mà thôi.”

“Hơn một trăm ngàn là rất nhiều tiền đó, biết không hả?” Trương Chú đáp: “Cậu có nỡ bỏ ra hơn một trăm ngàn để mua đồ chơi không?”

“Cậu ấy chẳng qua chỉ mua nhiều hơn hai cái túi của phụ nữ thôi.”

“Mình thấy khoảng cách giữa bọn mình ngày càng lớn.” Trương Chú cảm thán: “Mình cũng chỉ mua một cái túi tầm ba, bốn chục ngàn ở Nhật Bản, mà còn là lúc đi hưởng tuần trăng mật.”

“Mình cũng chỉ có một cái túi ba, bốn chục ngàn thôi.” Vạn Thanh đáp.

“Nhưng lương một năm của cậu có thể mua cả chục cái như vậy.” Trương Chú nói: “Còn mình cùng lắm mua nổi hai cái.”

Chu Cảnh Minh pha trà, cắt trái cây bưng ra. Trương Chú xiên một miếng trái cây, tự an ủi bản thân: “Nhưng mà mình cũng hài lòng lắm rồi, so với các cậu thì có chút chạnh lòng, nhưng vì là các cậu nên cũng không đến nỗi quá ghen tị.”

“Mình sống còn chẳng bằng cậu.” Vạn Thanh thản nhiên nói.

“…Có những lời để mình nói thì được, nhưng cậu nói ra lại thấy đáng đánh.” Trương Chú lườm cô: “Đừng có mà không biết đủ nữa, cậu sắp định cư mua nhà ở Thượng Hải rồi đấy.”

Vạn Thanh không lên tiếng, có những chuyện như nước uống, lạnh hay ấm chỉ có người uống mới biết.

Trương Chú nói về một người bạn cùng lớp cấp hai của họ: “Năm ngoái cậu ấy giao đồ ăn cho nhà mình, mình suýt thì ngượng chết.”

Vạn Thanh nhấp một ngụm hồng trà, phụ họa: “Cũng hơi ngại thật.”

“Ba mươi mấy tuổi rồi, con cái cũng sáu bảy tuổi rồi.” Trương Chú có chút khó chịu: “Cậu ấy không nhận ra mình, mình cũng giả vờ như không nhận ra cậu ấy.”

“Cậu ấy trước đây làm gì?” Vạn Thanh hỏi.

“Mình cũng không biết.” Trương Chú không giấu được sự cảm kích: “Thỉnh thoảng nghĩ lại, chúng ta có thể bình thản ngồi đây bàn chuyện bạn bè cũ, chứng tỏ hoàn cảnh của chúng ta cũng không tệ, chỉ là phiền não vì chưa có cuộc sống như ý thôi. Các cậu sống tốt, mình thật lòng vui mừng, sau này ai gặp chuyện còn có thể giúp đỡ nhau, vẫn hơn là ngày càng sa sút.”

Chu Cảnh Minh thoải mái ngả lưng trên ghế làm việc, nghe họ luyên thuyên, không ai hỏi đến thì không lên tiếng.

Vạn Thanh duỗi chân đã bị tê ra, thoải mái đặt lên đùi Trương Chú. Cô ấy vỗ nhẹ lên chân cô: “Cái nết gì đây?”

Chu Cảnh Minh bỗng nhớ ra một chuyện, hỏi Trương Chú: “Mấy ngày trước tôi cùng đồng nghiệp đến sảnh các cậu làm việc, đồng nghiệp của tôi muốn hỏi xin WeChat của cậu.”

“Cậu ấy có ý với tôi sao?” Trương Chú hỏi.

“Ừ.” Chu Cảnh Minh gật đầu.

“Ôi trời, tốt quá.” Vạn Thanh trêu cô ấy: “Người đó trông thế nào?”

“Mình quên mất rồi.” Trương Chú nói: “Ngày nào mình cũng tiếp xúc với biết bao nhiêu người.”

Chu Cảnh Minh mở ảnh trong vòng bạn bè cho cô ấy xem, Trương Chú nhìn thấy liền kêu “A!” một tiếng: “Cậu ấy có ý gì? Là muốn tìm hiểu để kết hôn hay chỉ muốn yêu đương thôi?”

“Giờ tôi hỏi luôn nhé?” Chu Cảnh Minh nhìn cô ấy.

“… Không cần đâu, cậu ấy sinh năm nào?”

“Năm 1992. Gia cảnh tương đương chúng ta, năng lực công việc cũng ổn, nhưng cách đối nhân xử thế cần rèn giũa thêm.” Chu Cảnh Minh nói: “Tật xấu thì chưa phát hiện ra.”

“Cậu thấy cậu ấy thế nào?” Trương Chú hỏi lại.

“Có thể tìm hiểu thử.” Chu Cảnh Minh đề nghị.

Trương Chú nhìn Vạn Thanh, Vạn Thanh cổ vũ: “Cứ tìm hiểu trước đi.”

“Cậu nói với cậu ấy tình trạng sức khỏe của tôi trước.” Trương Chú nói: “Nếu cậu ấy chấp nhận thì tìm hiểu theo hướng kết hôn, không chấp nhận thì thôi.”

“Sao nhất định phải theo hướng kết hôn?” Vạn Thanh thắc mắc.

“Mình ở độ tuổi này rồi, không muốn chơi đùa nữa.” Trương Chú đáp.

“Tuổi này thì sao chứ?” Vạn Thanh nhìn cô ấy: “Cậu nghiêm túc quá rồi.”

“Mình không muốn chơi đùa thì là quá nghiêm túc hả?”

“… Không, mình thấy cậu ngộ thật đó.” Vạn Thanh nói: “Cậu còn chưa tìm hiểu mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn, cứ như cậu khao khát lấy chồng lắm vậy.”

“Mình không nói đến chuyện cưới xin. Mình chỉ nêu rõ điều kiện của mình, nếu cậu ấy chỉ muốn yêu đương qua đường thì mình không rảnh tiếp chuyện, để cậu ấy biến đi.” Trương Chú đáp lại.

“Mình có nói gì đâu? Mình chỉ muốn cậu thư giãn, tận hưởng tình yêu một chút thôi mà…”

“Mình không muốn!” Trương Chú chặn lời cô.

“Cậu muốn hay không thì tùy.” Vạn Thanh chịu thua, giơ tay đầu hàng: “Cậu ngộ quá đi.”

“Chính cậu mới ngộ.” Trương Chú lười đôi co: “Chẳng lẽ ai không đồng ý với quan điểm của cậu thì là khao khát kết hôn sao? Cậu nghĩ mình ưu việt, hiện đại, bắt kịp thời đại lắm chắc?”

“Mình ưu việt á? Cậu nhạy cảm quá rồi đó?” Vạn Thanh hết lời: “Mình chỉ muốn…”

“Cậu cậu cậu… Chính cậu nói “mình chỉ muốn”, là suy nghĩ của cậu trước, chứ không phải thực sự tôn trọng mong muốn cá nhân của mình.” Trương Chú hỏi ngược lại: “Mình không muốn yêu đương chơi bời, mình muốn một mối quan hệ nghiêm túc hướng tới hôn nhân, vậy thì sao lại thành nhạy cảm, thành khao khát kết hôn? Cậu lấy tư cách gì để mỉa mai mình khao khát kết hôn?”

“Cậu trách mình? Mình là bạn thân của cậu, nói chuyện với cậu còn phải cẩn trọng, suy nghĩ kỹ càng sao?” Vạn Thanh nhìn cô ấy: “Cậu nói muốn tìm hiểu để kết hôn, mình khuyên cậu thư giãn, tận hưởng tình yêu trước, vậy là mình lên mặt dạy đời cậu sao?”

“Cậu không “khuyên mình”, mà là đứng trên lập trường tuyệt đối đúng đắn bảo mình phải làm thế nào.” Trương Chú chỉnh lại: “Chính cậu dùng giọng điệu và vẻ mặt khinh thường nói mình khao khát kết hôn, nên mình mới hỏi lại cậu lấy tư cách gì để phán xét mình.”

“Mình nói chuyện hoàn toàn mang tính khuyên bảo, cũng không tỏ thái độ khinh thường, tất cả là do cậu suy diễn. Hơn nữa, mình có nói chữ “khao khát kết hôn” hay không vẫn cần kiểm chứng. Cuối cùng, cậu dùng từ “mỉa mai” chứ không phải “phán xét”.”

Trương Chú sắp bị xoay vòng, không muốn đôi co, chỉ muốn tổng kết lại: “Lúc đầu, là Chu Cảnh Minh nói đồng nghiệp của cậu ấy có ý với mình, muốn xin WeChat. Mình chỉ hỏi đối phương có ý định tìm hiểu để kết hôn hay chỉ muốn yêu đương qua đường, câu này có gì sai không?”

Vạn Thanh khoanh tay nhìn cô ấy: “Không sai.”

“Sau đó, mình bày tỏ quan điểm của mình, nói rõ là chỉ chấp nhận một mối quan hệ nghiêm túc hướng đến hôn nhân, câu này có gì sai không?”

Vạn Thanh nghĩ ngợi: “Không sai.”

Trương Chú vỗ tay một cái, nhún vai: “OK, rõ ràng ai đúng ai sai rồi.” Nói xong đeo túi chuẩn bị rời đi.

“Rõ cái gì mà rõ, cậu tổng kết linh tinh!” Vạn Thanh kéo túi cô ấy lại: “Nghe mình tổng kết này…”

“Mình không nghe không nghe không nghe—” Trương Chú bịt tai.

“Cậu có nghe không có nghe không có nghe không —” Vạn Thanh tức đến đỏ mặt, cầm gối ôm ném cô ấy.

Mà kẻ đầu têu mọi chuyện, ngay khi hai người căng thẳng, đã lặng lẽ chuồn mất từ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment