Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 37

Về đến quê, cậu mở ngay cho cô một chai nước ngọt ướp lạnh, rồi hỏi trời nóng thế này chạy về làm gì? Nhà cúp điện, không ngủ trưa được đâu. Ba mẹ cô cầm cần câu ra bờ sông rồi.

Vạn Thanh đi tìm, thấy hàng cây dương ven đê đầy người ngồi hóng mát. Người già vừa phe phẩy quạt cho bọn trẻ nằm trên chiếu, vừa tám chuyện rôm rả. Thấy cô, mọi người xì xào hỏi có phải cháu gái nhà ông Lý không?

Cô còn chưa kịp trả lời, mẹ cô đang trò chuyện với người ta đã đứng bật dậy từ tấm chiếu, lo lắng hỏi nhà có chuyện gì?

Vạn Thanh hơi ngượng ngùng, nói không có chuyện gì cả. Rồi cô hỏi: "Ba đâu mẹ?"

Mẹ cô chỉ về một hướng: "Kìa, đang câu cá đó." Rồi đưa cho cô một chai nước hoa chống muỗi: "Mang đi xịt cho cái đầu trọc kia, mà thôi, đừng xịt nữa, để muỗi cắn chết luôn cho đỡ tốn lương thực."

Vạn Thanh cầm chai nước hoa lại gần. Ba cô thấy con gái, ngạc nhiên đứng dậy: "Nhà có chuyện gì hả?"

Cô đáp: "Không có chuyện gì cả."

Ba cô yên tâm, nghĩ con gái chắc nhớ mình, bèn sung sướng nhường ghế xếp cho cô ngồi, rồi mượn tạm một chiếc ghế đẩu. Đột nhiên nhớ ra gì đó, ông đứng phắt dậy, vừa vuốt cái bụng bia vừa hỏi: "Con gái, con thấy ba có mập không?"

Vạn Thanh ngẩng lên nhìn: đầu trọc, bụng bia, áo thun bó sát – đúng là trông hơi mập. Cô đáp: "Cũng không đến nỗi ạ."

Ba cô mới chịu ngồi xuống, kể khổ: "Bữa trưa, ba gắp thêm có mấy miếng thịt mà đã bị người ta chê mập, chê ngấy rồi..." Ông than thở đầy chất văn học về việc từ sau khi về hưu, địa vị và tiếng nói trong gia đình của ông ngày càng tuột dốc, cho đến khi sụp đổ hoàn toàn. Ông nói rằng, sau khi mất vị thế, ông trầm cảm mất ngủ, phải đấu tranh tư tưởng suốt nửa năm mới chấp nhận được vị trí mới trong gia đình. Nhưng nín nhịn chịu đựng không những chẳng đổi lại được sự cảm thông và tôn trọng của vợ, mà còn khiến phẩm giá của ông bị chà đạp không thương tiếc.

Vạn Thanh hỏi: "Mẹ chà đạp ba kiểu gì?"

"Bà ấy chê bai ba trước mặt mọi người, gọi ba là đầu trọc, là ông già, lời lẽ thiếu tôn trọng." Ba cô nghiêm túc nói: "Trước đây, ba chưa ngồi vào bàn thì cậu mợ con không ai dám động đũa. Bây giờ thì chẳng còn chút nề nếp nào nữa."

Vạn Thanh nghiêng đầu nhìn ba mình, thấy những đốm đồi mồi nơi thái dương của ông, cô an ủi: "Trước kia là xem ba như khách, giờ thì coi ba là người nhà. Ba không ngồi vào bàn thì con với mẹ vẫn ăn mà."

Sắc mặt ba cô dịu đi nhiều, rồi lại kể chuyện cậu suốt ngày trêu chọc ông, mấy hôm trước còn bắt chước dáng đi của ông trong sân, châm chọc rằng trông ông hùng hổ như cán bộ cấp cao vậy. Ông cảm thán: "Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng mắc cạn bị tôm giỡn."

Ông lại nhắc đến dượng hai, nói dượng hay chọc quê ông, nói ông lúc nào cũng mang theo hai bao thuốc lá, một bao Lợi Quần giá 16 tệ, một bao Trung Hoa mềm giá 65 tệ. Hồi 1/5, họp mặt anh chị em, ông lấy bao Lợi Quần ra mời dượng và cậu hút. 

Cậu nhận, còn dượng thì không. Dượng vào nhà lấy bao Trung Hoa của mình ra hút.

Nghe đến đây, Vạn Thanh bỗng thấy buồn man mác, bèn lái sang chuyện khác: "Mẹ mua cho ba mấy bộ đồ mới rồi mà, sao ba cứ thích mặc cái áo thun bó này?"

Ba cô nói: "Mắt thẩm mỹ của mẹ con không ổn, ba không mặc áo kiểu ông già đâu."

Vạn Thanh nói: "Ba hơn sáu mươi rồi, đúng là ông già rồi còn gì."

"Tạ Hiền tám mươi lăm rồi mà còn phong độ hơn cả con trai ổng đấy."

...

Vạn Thanh nói: "Vậy để hôm nào con mua cho ba mấy bộ nhé?"

Ba cô nói: "Chọn cái nào có màu sắc và chất liệu có khí chất vào, mua xong nói ba, ba chuyển khoản lại cho." Rồi ông nói tiếp: "Mùa thu đến rồi, giúp ba mua đôi bốt da bò nhé. Đi cùng cái quần jean Jeep của ba, nhìn phong cách lắm."

...

Vạn Thanh ấp ủ một lúc lâu, rồi nhìn ông: "Ba, con nói chuyện này, ba đừng nghĩ nhiều nhé."

Ba cô nhìn cô: "Chuyện gì?"

Vạn Thanh nghiêm túc: "Con không giỏi giang như ba hay nói đâu. Ba đừng suốt ngày tâng bốc con trên nhóm nữa. Ba xem, dì cả dì hai ai chả có con, anh chị họ cũng ở trong nhóm đấy. Ba nói 'có năng lực thì chọn người khác, không có năng lực thì bị người khác chọn', rồi lại nói 'lấy chồng không tốt thì chỉ biết nấu cơm rửa chén làm osin'... Ba bóng gió như vậy để làm gì?"

Ba Vạn chột dạ, quay đi tiếp tục câu cá: "Thực tế hùng biện hơn ngôn từ."

"Con thấy chị họ đăng ảnh con cái, món ngon, cuộc sống gia đình rất tốt mà." Vạn Thanh ngồi dựa vào ghế xếp, khoanh tay nói: "Ba lại nói Chu Cảnh Minh tự phụ kiêu ngạo, nhưng ba đã hơn mười năm không tiếp xúc với người ta rồi, sao lại vội vàng đánh giá như vậy?"

Ba Vạn không đồng ý: "Tốt gì mà tốt? Chồng nó thất nghiệp mấy tháng rồi, giờ mới tìm được công việc lái xe đưa đón trẻ cho trường mẫu giáo."

Vạn Thanh hỏi vặn lại: "Con cũng thất nghiệp mà, sao ba không bao giờ kể chuyện này với họ hàng?"

Ba Vạn cười: "Con gái ba sao giống được? Con muốn đi làm lúc nào mà chẳng được..."

Vạn Thanh cắt ngang: "Dạo trước có công ty săn đầu người hỏi con rằng trong ba năm tới có kế hoạch kết hôn sinh con không."

Ba Vạn tức giận: "Công ty nào vậy? Đi kiện đi! Nhà nước đã nói rồi, đơn vị tuyển dụng không được hỏi phụ nữ về chuyện hôn nhân và sinh con!"

Thấy câu chuyện sắp lạc hướng, Vạn Thanh nhức đầu nói: "Ba, nhân lúc mẹ không có ở đây, hai ba con mình nói chuyện nghiêm túc được không?"

Ba Vạn đắc ý: "Cuối cùng con cũng nhận ra chỉ có ba với con mới nói chuyện hợp nhau đúng không?"

Vạn Thanh nghiêm túc: "Ba, ba mẹ đặt lên con áp lực rất lớn. Đến mức ba mẹ khen con trước mặt họ hàng, con cũng cảm thấy xấu hổ."

Ba Vạn ngạc nhiên: "Sao lại như vậy?"

"Ba có biết tỷ lệ dân số có bằng cử nhân là bao nhiêu không? Tỷ lệ có bằng thạc sĩ trở lên là bao nhiêu không?" Vạn Thanh chậm rãi nói: "Số người có bằng cử nhân chiếm khoảng 5% dân số cả nước, còn thạc sĩ trở lên chỉ khoảng 0,7%. Con nằm trong 0,7% đó."

Ba Vạn khen ngay: "Thế nên con mới xuất sắc."

Vạn Thanh im lặng rất lâu mới nói: "Chính điều đó làm con cảm thấy xấu hổ. Con luôn có cảm giác mình phải có cống hiến, phải có trách nhiệm với xã hội, nhưng rốt cuộc, mỗi ngày con chỉ quan tâm đến những chuyện vớ vẩn không đâu."

"Con luôn muốn mình xuất sắc hơn nữa. Không làm được chuyện lớn ích nước lợi dân thì ít nhất cũng phải để ba mẹ tự hào, để ba mẹ có thể nở mày nở mặt với họ hàng. Nếu con không thể hài lòng với chính mình, thì khiến ba mẹ hài lòng cũng là một cách. Nhưng rồi con nhận ra điều đó chẳng có tác dụng gì cả, nhất là khi ba mẹ tâng bốc con chỉ để hạ thấp người khác..."

"Trước đây, con tin rằng 'cố gắng sẽ thành công'. Suốt cuộc đời con, con luôn đặt ra mục tiêu, rồi từng bước theo đuổi nó để trở thành người con muốn trở thành. Giờ đây, nhìn lại từng bước đi, xét lại mọi chuyện, con thấy mình không sai ở đâu cả. Rõ ràng con sắp chạm đến thành quả rồi, sắp ổn định, sắp mua nhà rồi. Nhưng tại sao con không thấy vui vẻ đắc chí như trong tưởng tượng, mà chỉ thấy cơ thể kiệt quệ như bị rút hết sức sống?" Vạn Thanh ngơ ngác nhìn ba mình: "Ba, tại sao một cuộc đời mà từng bước đều không sai, nhưng cuối cùng lại khiến con rơi vào hư vô và tầm thường?"

"Con thường tự nghi ngờ mình vô dụng. Trước đây, có người nói con ít phạm sai lầm nhưng cũng vì thế mà bảo thủ, cứng đầu, thiếu tầm nhìn xa... Đôi khi ngẫm lại, con cũng thấy mình thật tệ."

———

Đến tận tối, sau bữa cơm ở nhà cậu, Vạn Thanh xách theo nửa chai rượu vang uống dở, lặng lẽ đi bộ về thành phố.

Cô đi hai tiếng đồng hồ, càng đi càng nóng, bèn cởi áo thun vắt lên vai, để lộ áo lưng trần và chiếc bụng nhỏ mềm mại. Trên bàn ăn, mọi người đã uống hết hai chai rượu, cả vang đỏ lẫn rượu trắng, ai nấy đều ngà ngà say.

Một tiếng trước, mẹ cô uống hai ly vang rồi vào phòng nằm nghỉ. Lúc này, bà gọi điện hỏi cô đi đâu mất rồi. Cô nói đã gọi xe về thành phố. Mẹ dặn dò vài câu, nói khu chung cư quản lý lỏng lẻo, trước khi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.

Cô đáp: "Mẹ, mẹ hứa với con một chuyện được không?"

Mẹ cô nói: "Con nói trước đi, để xem là chuyện gì."

Cô cười: "Mẹ có thể đừng gọi ba là đầu trọc nữa không?"

Bà cũng cười: "Gọi thế có gì sai đâu, nhưng mà thôi, vì lòng tự trọng mong manh của ba con, mẹ sẽ không gọi trước mặt người khác."

Mẹ cô lại nhân cơ hội đưa ra một yêu cầu: "Sau này bạn trai con thế nào cũng được, nhưng nhất định không được hói."

Trên con đường quê lờ mờ ánh đèn dẫn vào thành phố, những đôi tình nhân cưỡi xe máy, những bà mẹ vội vã đón con về trên chiếc xe điện, những người cha lái taxi ca đêm. Giữa khung cảnh ấy, có một cô gái trẻ khoác áo để lưng trần, tay cầm chai rượu, vừa đi vừa uống, vừa cười vừa nói chuyện điện thoại.

Thỉnh thoảng, cô dừng lại lắng nghe, ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Nhưng trong màn đêm sâu thẳm ấy, chẳng có gì cả, chỉ có một tiếng thở dài mơ hồ vang vọng.

———

Cùng lúc đó, mẹ Chu đang dạy con trai cách làm chân gà hầm và trứng hầm. Món hầm của bà ngon nổi tiếng, ngày trước bà làm cả một vại lớn, bọn trẻ ngồi quanh bàn có thể ăn hết sạch trong một bữa. Bà không chê trách gì bọn trẻ, chỉ thấy mỗi tội là ăn khỏe quá.

Hồi nhỏ Chu Cảnh Minh rất thích chia sẻ, hay lôi cả vỉ sữa Wahaha bà giấu đi, mỗi vỉ bốn chai, phát cho mỗi đứa một chai. Bà mắng: "Chia thế này thì lần sau hết sạch, con không được uống đâu." Cậu nhóc khi ấy chỉ cười: "Không sao ạ, hết thì con nhịn."

Lúc này, bà ngáp dài, mắt rơm rớm vì buồn ngủ, vừa cắt hoa cho trứng hầm vừa hỏi: "Hôm nay là Thất Tịch mà con không ra ngoài chơi sao?"

Chu Cảnh Minh đang cân đối lượng gia vị, đáp: "Mẹ đi ngủ đi, con lo nốt chỗ này."

"Gia vị không vội, con cắt móng chân gà trước đã." Bà nhắc nhở: "Hồi đó Tiểu Xuân ăn trúng một cái móng gà còn sót lại, sợ quá từ đó không dám ăn chân gà nữa."

Chu Cảnh Minh cúi người cắt từng chiếc móng, bếp vốn nhỏ, dáng người cao lớn của anh càng khiến không gian thêm chật chội.

Mẹ anh bỗng lẩm bẩm: "Lần trước thi xong môn một, Vạn Thanh nói rảnh sẽ dạy mẹ lái xe môn hai, mà mãi chẳng thấy tin gì."

Bà lại lắc đầu than thở: "Cũng chẳng hiểu con bé đó thế nào nữa. Suốt ngày thấy nó đi chân đất lang thang ngoài đường, chả khác gì đám sinh viên cao đẳng."

"Mẹ thấy cô ấy đi chân đất sao?" Chu Cảnh Minh đứng thẳng dậy, hỏi: "Mà sinh viên giỏi thì phải như thế nào?"

Bà lườm anh: "Đi dép lê không phải chân đất thì là gì? Mẹ không biết sinh viên giỏi phải thế nào, nhưng ít nhất cũng không thể lông bông như mấy ông già về hưu ngoài phố chứ? Lần trước mẹ thấy nó cầm một chiếc giày đứng gãi đế, hỏi thì nó nói giẫm phải kẹo cao su."

Bà chợt thở dài: "Thời của tụi con ngày càng tốt, ăn mặc đủ đầy, nhưng sao mẹ lại thấy không vui bằng thời bọn mẹ?"

"Có lúc lại cảm thấy... chẳng biết nói sao nữa, nhìn tụi con cũng thấy thương. Rõ ràng cuộc sống ngày càng khá hơn, không lo ăn, không lo mặc, nhưng sao lại có cảm giác không bằng hồi bọn mẹ còn trẻ? Hồi đó cả xã hội tràn đầy sức sống, mẹ với ba con làm cả ngày cũng chẳng thấy mệt. Mẹ thích nhất là ngồi ở đầu giường đếm tiền, chỉ mấy tờ lẻ trăm lẻ chục thôi mà mẹ cứ đếm đi đếm lại. Đếm rồi thì mua được tivi màu, rồi thêm cái máy giặt, rồi có cả tủ lạnh, xe đạp nữa, ngày tháng càng lúc càng tươi đẹp..."

Bà không nói tiếp nữa, quá mệt rồi. Buổi sáng bà đi học lái xe, buổi chiều ghé thăm bà nội của Giang Minh Châu, thấy bà nội ngồi khâu mền bông, bà cũng giúp suốt cả buổi chiều.

Mẹ anh về phòng nghỉ ngơi.

Chu Cảnh Minh nhìn vào nồi lửa, ít nhất cũng phải hầm một hai tiếng mới thấm vị. Anh vào nhà tắm xả nước tắm gội, thay quần áo rồi ra ngoài gọi con mèo nhà hàng xóm, cắt nhỏ lòng gà đã nấu chín vào dĩa cho nó ăn. Sau đó, anh nhìn thấy cây hoa tường vi màu hồng đẹp mắt, liền tiến lại quan sát xem cây phát triển thế nào, rồi vào nhà lấy phân lân và kali, lên mạng tra xem nên bón bao nhiêu.

Xong xuôi, anh ngồi ngoài sân xem video trên mạng. Dạo gần đây ba của Vạn Thanh lập một kênh phổ biến pháp luật, nghiêm trang ngồi trước ống kính, phát âm rõ ràng từng chữ giảng giải về luật dân sự: Nếu người khác vay tiền không chịu trả thì phải làm sao? Nếu trong phút bốc đồng tặng quà cho streamer, có đòi lại được không? Nếu trẻ nhỏ còn bé mà người thân bị cách ly vì COVID-19, thì ai sẽ chăm sóc chúng?

Bình luận bên dưới có không ít người quen trêu chọc, trong đó có một câu: "Anh rể ơi, môi anh đỏ quá, có phải bật filter làm đẹp không?"

Anh bấm vào ảnh đại diện của người đó, nhận ra đó là cậu của Vạn Thanh. Trong video đăng hai tiếng trước, cả nhà họ đang quây quần ăn cơm tối. Ống kính lia đến Vạn Thanh, cậu cô giới thiệu: "Đây là cháu gái tài giỏi của tôi ở Thượng Hải." Vạn Thanh giơ tay che mặt, không cho quay.

Lúc chân gà hầm xong thì cũng gần 11 giờ, anh cảm thấy mệt, tắt bếp rồi về phòng nghỉ ngơi.

Buổi chiều, anh nhận được tin nhắn WeChat từ Vạn Thanh: một bức ảnh hoàng hôn và một câu hỏi: [Anh nghĩ thế nào?]

Anh không trả lời. Anh hiểu rõ hàm ý và sức nặng của câu hỏi ấy.

Anh không trả lời vì biết mình không đủ khả năng đáp ứng mong đợi của cô. Anh biết cô muốn gì.

Giờ đây, thế giới của anh rộng lớn hơn, anh không còn giống như mười năm trước, chờ mong một cuộc gọi vào tối thứ Sáu với sự hân hoan và nhiệt thành thuần khiết; anh cũng không còn vì chợt hiểu ra câu trong Bạch Mã Khiếu Tây Phong—"Người mà ngươi yêu sâu đậm lại yêu người khác sâu đậm hơn."—mà cảm thấy bơ vơ giữa phố xá; cũng chẳng còn những đêm trăn trở thao thức vì nghĩ về cô.

Những cảm xúc mãnh liệt ấy đã không còn nữa.

Hồi đó, điều anh căm giận nhất là chính mình. Ngày hôm ấy, anh đột ngột cắt đứt liên lạc cũng là một hình thức tự trừng phạt. Anh từng nghĩ không biết bao nhiêu lần rằng, nếu thời gian quay ngược lại, liệu anh có thẳng thắn tỏ tình với cô không? Liệu anh có chạy đến Thượng Hải để níu kéo cô không?

Dù biết suy nghĩ đó vô nghĩa, nhưng câu trả lời của anh vẫn là: Không.

Khi ấy, anh quá yếu đuối. Anh từng cố gắng bày tỏ tình cảm, nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Trong mơ, anh từng tỏ tình với cô—cầm theo một bó hồng, lắp bắp hỏi: "Cậu có muốn làm bạn gái tôi không?" Nhưng đáp lại anh, cô chỉ mỉm cười, nhìn anh tinh nghịch rồi nói: "Cậu đùa đó hả? Không phải cậu nói tôi làm cậu phiền chết đi được sao?"

Cảm xúc phức tạp lúc đó thật khó phân tích—chỉ là nói không nên lời, dù thế nào cũng không nói nên lời.

Gần 12 giờ đêm, anh nhận được một tin nhắn WeChat khác từ Vạn Thanh.

Anh cầm theo điếu thuốc và điện thoại, đi ra ngoài.

Vạn Thanh đứng trước cổng sân nhà anh, có vẻ hơi luống cuống. Cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây hở lưng. Anh hỏi: "Áo của em đâu?"

Cô vốn dĩ vắt trên vai, nhưng trên đường đi đã làm rơi mất.

Chu Cảnh Minh quay mặt châm thuốc, hỏi: "Mới từ quê về sao?"

Cô đáp: "Vừa mới về."

Anh nhìn cô: "Ở quê có mát không?"

"Cũng mát." Cô lơ mơ nói: "Chiều nay bọn em ra bờ sông chơi, chỗ đó toàn người ra hóng mát, trẻ con thì ngâm mình dưới nước."

"Chiều nay vẫn còn nóng mà?"

"Nóng chứ. Nhưng nhà em bị cắt điện, cũng chẳng có chỗ nào khác để đi."

Chu Cảnh Minh gạt tàn thuốc, không hỏi thêm gì nữa.

Vạn Thanh vốn định hỏi anh tại sao không trả lời tin nhắn, nhưng nghĩ lại thì thôi, cô chuyển sang hỏi một chuyện khác: "Nếu hồi đó túi của Trương Chú không quệt vào gương chiếu hậu xe anh, thì anh có chủ động liên lạc với em không?"

Chu Cảnh Minh rít xong điếu thuốc, dụi tắt dưới chân, rồi thành thật đáp: "Chắc là không."

Vạn Thanh hiểu, đúng như cô đoán.

Cả hai im lặng suốt năm phút.

Cô muốn về nhà rồi, nhưng trước khi đi, vẫn muốn nói ra: "Năm đó anh đến trường tìm em, em vui lắm."

Chu Cảnh Minh gật đầu: "Anh biết."

Vạn Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Hôm đó... trong túi em còn mang mấy cái bao cao su."

Nói xong, cô bật cười không nghiêm túc, rồi tiếp tục: "Trường phát đó, lúc anh đến tìm em, em nhét hết vào túi."

Chu Cảnh Minh cũng cười: "Anh thấy rồi. Hôm chúng ta đi thủy cung, em lấy khăn giấy ra, rơi một cái xuống đất."

Vạn Thanh ngạc nhiên: "Sao em không biết?"

Anh nói nhẹ nhàng: "Anh sợ em ngại nên lấy chân đè lên."

Vạn Thanh cười, rồi hỏi: "Hồi đó em rủ anh đến khách sạn, anh thật sự không hiểu ý sao?"

"Hiểu chứ." Anh châm điếu khác, nói: "Nhưng hôm đó em không bình thường, mà chỗ đó thì tệ quá."

"Hôm đó em đúng là hưng phấn thật." Cô lại hỏi: "Nếu em bình thường, thì anh có không?"

"Có." Anh đáp chắc chắn.

Cô gật đầu, hỏi tiếp: "Anh có từng hối hận không?"

Anh nghĩ một lúc, lắc đầu: "Anh không lợi dụng lúc người ta yếu lòng."

Cô trêu: "Vậy anh thiệt rồi, đó là lần đầu của em đấy."

Anh vẫn lặp lại câu cũ: "Dù vậy, anh cũng không làm thế."

Cô cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, hít một hơi rồi trả lại. "Lần đầu của anh là khi nào?"

"Khoảng hai năm sau khi cắt đứt với em."

"Cảm giác thế nào?"

"Quên rồi." Anh bật cười, "Hình như nhanh quá."

Cô phá lên cười, rồi tò mò: "Nhanh là bao lâu?"

"Vài phút?"

Vạn Thanh nhìn xuống bóng hai người hòa làm một trên mặt đất, ngước lên nhìn anh, ánh mắt rực sáng: "Em thấy anh giỏi lắm."

Anh nhìn cô, không nói gì.

Cô khen anh: "Anh có rất nhiều ưu điểm."

Anh buột miệng hỏi: "Những ưu điểm đó có khiến em chọn anh hồi ấy không?"

Cô trầm ngâm giây lát, rồi trả lời nghiêm túc: "Không."

Anh gật đầu, không hỏi nữa.

Cô gọi tên anh: "Chu Cảnh Minh."

Anh nhìn cô.

Cô trịnh trọng nói: "Xin lỗi anh."

"Vì đã làm tổn thương tình cảm của anh năm đó."

"Dù thế nào, em cũng nên chủ động nói với anh."

Bình Luận (0)
Comment