Lễ Độc Thân đã qua lâu rồi, vậy mà ba mẹ Vạn Thanh vẫn chưa có ý định về quê. Mặc dù ngày nào ông Vạn cũng lải nhải chuyện câu cá, rồi bàn về ích lợi của rễ cây bản lam, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ rời đi. Vạn Thanh thậm chí đã mua cho ông một chiếc cần câu mới, cả chiếc nón cowboy ngầu lòi mà ông thích, thêm cả áo khoác denim, đôi bốt da cổ thấp—đủ bộ phong cách cao bồi Mỹ.
Vậy mà mỗi tối sau mười giờ, ông vẫn gọi điện giục như đòi mạng: Khuya rồi, về nhà ngay.
Từ lần tặng nhà Chu Cảnh Minh một bộ chén dĩa, cô cũng chỉ dám đến nhà anh một lần, sau đó không dám đến nữa. Cô cảm thấy mình tặng nhầm quà mất rồi. Khăn trải bàn nhà anh thay mới, khăn phủ sofa cũng đổi, các món đồ trang trí nhỏ trong nhà đều bị thay đổi hết. Hôm đó cô còn bắt gặp mẹ anh đang chăm chú kẻ chân mày, trang điểm xong liền cầm chai nước hoa xịt lên không trung, sau đó nhẹ nhàng lướt qua làn sương hương thơm ấy, xỏ đôi giày da gót thấp vào rồi đi học lái xe.
...
Cô kể chuyện này với Trương Chú, Trương Chú liền nói: Sao cậu lại đi tặng chén dĩa chứ? Không hợp chút nào! Hồi trước chúng ta còn thường xuyên cười nhạo bộ chén dĩa nhà họ cơ mà. Rồi cô ấy lấy ví dụ: mẹ chồng cũ của cô ấy hay gắp thức ăn cho cô ấy trong bữa cơm, cô ấy không thích ăn nên lén gắp sang chén chồng cũ. Có một lần bị mẹ chồng bắt gặp, bà ấy liền sa sầm mặt ngay lập tức.
Vạn Thanh càng thêm hoang mang, nhắn tin hỏi: [Liệu dì Ôn có nghĩ mình chê dì ấy gu thẩm mỹ quê mùa không?]
Trương Chú đáp: [Chắc là có? Nếu không sao dì ấy lại sửa sang lại cả nhà chứ?"]
Vạn Thanh suy nghĩ một lát, rồi lại thắc mắc: [Nhưng Chu Cảnh Minh nói dì Ôn rất thích bộ chén dĩa mình tặng, lần nào rửa chén dì ấy cũng cẩn thận nâng niu mà.]
Trương Chú cũng không hiểu nổi, bèn nói: [Thôi đừng nghĩ nữa. Mình cảm giác dì Ôn không phải người có nhiều tâm tư đâu.] Rồi lại trêu: [Mà nói thật thì cậu cũng đúng là chê gu dì ấy quê mùa còn gì, hahaha.]
Vạn Thanh đáp lại: [Biến đi.]
Trương Chú trở về chủ đề chính: [Cậu nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn đi đăng ký kết hôn với Chu Cảnh Minh hả?]
Vạn Thanh trả lời: [Có gì mà phải nghĩ?]
Trương Chú chần chừ, không biết có nên nói ra hay không. Vạn Thanh thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" hiển thị mãi không dứt, bèn nhắn thẳng: [Có gì thì nói luôn đi.]
Trương Chú đành bày tỏ: [Mình cứ cảm giác cậu quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn, còn cậu ấy thì có vẻ hờ hững.]
Vạn Thanh ngạc nhiên: [Cậu thấy vậy sao?]
Trương Chú đáp: [Mỗi lần tụ tập, đều là cậu chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.] Rồi chân thành khuyên: [Mình nghĩ cậu cứ chậm lại một chút đi, đợi gần đến đám cưới năm sau hẵng đăng ký cũng chưa muộn.]
Vạn Thanh trích dẫn tin nhắn trước đó của cô ấy: [Mình quan tâm anh ấy nhiều hơn thì đã sao?]
Trương Chú sững lại, nhất thời không biết đáp thế nào.
Vạn Thanh ngồi trên ghế sofa, vừa mới từ nhà hàng xóm đối diện về. Bà cụ nhà bên gọi thợ đến sửa máy giặt, người ta hét giá ba trăm tệ, bà không sửa nữa. Cô nghe thấy bèn xung phong giúp. Không những sửa được máy giặt, cô còn tiện tay sửa luôn nồi cơm điện. Vừa về nhà ngồi xuống đã nhận được tin nhắn của Trương Chú.
Trương Chú là nghe phong thanh chuyện cô sắp đăng ký kết hôn nên mới nhắn tin xác nhận.
Mẹ cô đang nấu canh trong bếp, ba thì ở phòng làm việc phát trực tiếp. Vạn Thanh ngồi đó, tiếp tục nhắn tin với Trương Chú: "Cậu thấy mình cho đi nhiều là bởi vì cậu chỉ nhìn thấy điều đó, mà không thấy được năng lượng và niềm vui mình nhận lại.]
Rồi cô chậm rãi gõ tiếp: [Bọn mình không tính toán nhiều như vậy, cụ thể anh ấy yêu mình bao nhiêu, mình yêu anh ấy bao nhiêu... chuyện đó không quan trọng. Thậm chí, trong suy nghĩ lý tưởng của mình, anh ấy yêu mình năm phần là đủ rồi, năm phần còn lại để anh ấy phát triển bản thân, yêu bạn bè, yêu cuộc sống, hay yêu bất cứ thứ gì khác cũng được. Anh ấy có một vũ trụ nhỏ thuộc về riêng mình, không chỉ xoay quanh mình. Mình cũng vậy, mình cũng yêu anh ấy năm phần, phần dư ra mình dùng để khám phá thế giới.]
Trương Chú có phần kinh ngạc: [Tình yêu có thể kiểm soát được sao?]
Vạn Thanh trả lời: [Mình cũng đang thử.] Rồi tiếp tục: [Hiện tại bọn mình cứ như vậy, cả hai đều rất thoải mái. Mình không thể chấp nhận một người đàn ông yêu mình bằng tất cả những gì anh ta có, như vậy ngột ngạt lắm.] Cô bổ sung: [Không chỉ đàn ông, ngay cả ba mẹ mình, mình cũng không thể chấp nhận nếu cuộc sống của họ chỉ xoay quanh mình mình.]
Trương Chú đã hiểu ra, đáp: [Mình cũng không thích kiểu đàn ông như thế.]
Vạn Thanh chợt nhớ đến điều gì đó, liền nhắn tiếp: [Trước đây mình cứ nghĩ mẹ mình đáng thương, lúc nào cũng muốn cứu bà khỏi biển lửa. Giờ mới nhận ra, hóa ra mình mới là thằng hề...]
Trương Chú cười phá lên: [Hahahaha, sao vậy?]
Vạn Thanh trả lời: [Khó mà nói hết được. Mình cứ nghĩ ba mẹ mình không hạnh phúc trong hôn nhân, nhưng hóa ra họ vẫn tốt đẹp lắm.]
Trương Chú cũng bận việc khác, nhắn lại: [Lãnh chứng xong nhớ báo một tiếng, bọn mình sẽ ăn mừng với cậu.] Rồi nhắn tiếp: [Hehehe, yêu cậu.]
Vạn Thanh đáp lại: [Chốt được ngày mình báo cậu.] Cũng nhắn: [Yêu cậu.]
Nhắn tin xong, cô ngồi lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn ánh nắng thu ngoài ban công. Chậu hương thảo cô trồng đã nở hoa, những bông hoa nhỏ tím biếc trong nắng thu trông như đang cố gắng vươn lên, rực rỡ vô cùng. Cô nghe thấy mẹ đang gọi điện thoại trong bếp, nói với ai đó: "Cuối thu sắp qua rồi, chuẩn bị vào đông, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Sau đó, cô đứng dậy vào bếp, từ phía sau khẽ ôm lấy mẹ, cười nói: "Mẹ ơi, bàn chút chuyện được không?"
Mẹ cô bật cười: "Chà, chuyện lạ đây."
Cô nói: "Hai người đến nhà cậu con đi."
Mẹ cô liếc nhìn: "Chê ba mẹ vướng víu rồi?"
Cô giơ tay làm dấu bé xíu: "Chỉ hơi hơi thôi ạ."
Mẹ cô cầm cái xẻng nấu ăn định đập cô: "Không biết xấu hổ hả?"
Cô làm bộ nhõng nhẽo: "Bọn con còn đang chuẩn bị có em bé, suốt ngày thuê phòng tốn kém lắm..." Chưa kịp nói hết đã chạy vội ra ngoài, mẹ cô đằng sau mắng với theo.
Không lâu sau, cô lại vào bếp phụ giúp, không nhắc lại chuyện kia nữa. Mẹ nhìn cô một cái, rồi nói: "Hay hai đứa dọn sang nhà mới trước đi?"
Cô vừa tách bông cải xanh vừa nói: "Không cần đâu mẹ, con đùa đó."
Ba cô từng mời thầy phong thủy xem ngày tốt, nói rằng cuối năm mới thích hợp nhập trạch. Nhà họ cũng không vội, cứ từ từ đợi thôi.
Hai mẹ con đang thì thầm nói chuyện thì ông Vạn bực bội đi vào. Vẫn là chuyện mấy ông anh rể của ông, mỗi lần ông livestream xong bọn họ lại buông lời châm chọc. Ông lải nhải một hồi, kể hết mọi chuyện. Mẹ cô vừa an ủi vừa mắng cùng ông.
"Ba, mấy dượng con chính trị thế nào?" Vạn Thanh hỏi, "Ba là Đảng viên Đảng Cộng sản mà lại đi so đo với họ sao?"
Ba cô sững lại: "Ờ ha, con gái ba có học vấn có khác!" Tâm trạng thoáng cái đã tốt hơn.
"Ba phải giữ khí chất, mình không giống họ."
"Chuẩn luôn!"
"Cả nhà mình ba người, có đến hai Đảng viên Đảng Cộng sản." Vạn Thanh vỗ bàn.
"Đúng là phúc phần!"
"Cả nhóm họ hàng bốn mươi người, chỉ có ba Đảng viên, mà nhà mình đã chiếm hai."
"Quá vinh dự!"
"Sau này con rể ba vào nữa, thế là đủ ba luôn."
"Làm họ ghen tị chết mất!"
Mẹ cô chịu không nổi hai ba con, quay người đuổi họ ra khỏi bếp.
Ba cô vẫn chưa chịu dừng: "Con gái, họ hỏi ba con rể làm chức gì?"
Vạn Thanh nhìn ông một cái: "Ba cứ nói anh ấy làm C gì O đi."
"C gì O? Chức này nghe đã thấy ghê gớm rồi!" Ba cô hài lòng, "Nghe hao hao CEO, CFO, CTO..."
"Chính xác, cứ để họ đoán." Vạn Thanh chỉ dẫn, "Ba cứ úp mở nói anh ấy từng làm ở một công ty ba mẹ nào đó ở Hàng Châu."
"Ồ~" Giọng ông Vạn thay đổi hẳn.
Mẹ cô thì phát ngán, trong bếp mắng hai ba con là bệnh không nhẹ.
Vạn Thanh chợt nhớ ra, dặn ba mình: "Ba này, chuyện này chỉ nói trong nhóm nhỏ của mấy dượng thôi, đừng để lan sang nhóm họ hàng lớn, kẻo ảnh hưởng người vô tội."
Ba cô gật đầu: "Ba hiểu mà."
—
Buổi học trượt ván kết thúc cũng đã tám giờ tối. Cô vác ván trượt đi bộ về khu nhà tập thể. Từ khi ba mẹ về đây, cô ít khi ra ngoài đi dạo vào buổi chiều, thường chỉ tranh thủ lúc đi học trượt ván để vừa đi vừa thư giãn, quãng đường hai ba cây số, đi một mình nửa tiếng cũng thấy thoải mái.
Sống với ba mẹ lâu cũng hơi phiền. Trước khi ra ngoài đi học, cô mặc quần legging, ba cô liếc một cái: "Đi thay quần khác đi, mặc thế coi sao được?" Mẹ cô cũng góp lời: "Quần bó quá, trông không đứng đắn gì cả." Cô bực mình, quay về phòng khoác thêm chiếc hoodie rộng, vừa đủ che mông.
Lúc học thì nóng, ra ngoài lại lạnh, cô theo thói quen rụt cổ vào áo. Vừa nhận ra liền lập tức chỉnh lại tư thế. Mẹ cô nói nhiều năm rồi: "Đừng rụt cổ, con gái rụt cổ nhìn xấu lắm, lúc nào cũng phải giữ dáng vẻ đoan trang."
Vừa đi vừa nhìn dòng xe cộ, cô nhớ lại mấy ngày trước cũng tan học như thế, trên đường về gặp Chu Cảnh Minh. Anh hạ cửa sổ xe hỏi cô có lạnh không. Cô phất tay: "Anh về ăn cơm đi."
Cô rẽ vào đường lớn, thấy trung tâm thương mại đối diện đang tổ chức kỷ niệm mười năm. Trước sân khấu đông kín người, theo bản năng, cô đi vòng tránh xa... Cô cảm thấy mình sắp bị PTSD mất rồi, cứ nhìn thấy đám đông là phản xạ đầu tiên lại nghĩ: Lỡ có ca nhiễm thì sao đây...
Đi được một đoạn, cô thấy phía trước có cảnh sát giao thông đang kiểm tra nồng độ cồn. Cô tò mò nhìn, rồi lén chụp một tấm gửi cho Trương Chú.
Lúc này, cô cũng thấy tin nhắn của Chu Cảnh Minh gửi từ hai tiếng trước. Anh cải tạo lại một chiếc ghế bập bênh thành ghế gội đầu, kèm theo dòng chữ: [Đến nhà anh đi, anh gội đầu cho em.]
Cô ghét nhất là gội đầu, nào là gội, nào là ủ, phiền chết đi được, mà lần nào gội xong tóc cũng rụng một nắm. Cô còn bị thưa tóc ở xoáy đầu, gần hói rồi. Bình thường cô toàn ra tiệm gội, nhưng tìm được chỗ ưng ý cũng chẳng dễ.
Thấy anh cho mình đường lui, cô lập tức nhắn lại: [Em vừa học trượt ván xong, điện thoại để chế độ im lặng.]
Chu Cảnh Minh nhắn: [Mẹ anh đi thăm họ hàng rồi, mai mới về.]
Cô nhắn mẹ: [Tối nay con không về đâu nhé.]
Mẹ cô lười đáp, một lúc lâu mới nhắn lại: [Hai đứa đi xa xa chút, đừng để mẹ nghe lời ra tiếng vào.]
Cô đáp: [Mẹ khuyên ba đi, hồi con học cấp ba ba còn chẳng quản con thế này.]
Mẹ cô trả lời ngay: [Vấn đề là lúc đó ông ấy bận quá, không có thời gian mà quản con.] Rồi nhắn tiếp: [Mẹ nói với ba con là con ngủ ở nhà Trương Chú.]
—
Mười mấy phút sau, cô đến nhà Chu Cảnh Minh. Anh lấy áo len của mình cho cô mặc, vì áo hoodie của cô cồng kềnh, bất tiện khi gội đầu.
Vạn Thanh thản nhiên cởi hoodie ngay trước mặt anh, rồi mặc áo len của anh vào.
Chu Cảnh Minh nhìn cô, hỏi: "Em không mặc áo ngực sao?"
Vạn Thanh nằm lên chiếc ghế bập bênh, nói: "Thu đông em không mặc."
Chu Cảnh Minh xắn tay áo, cầm bàn chải khí đệm, quỳ xuống tỉ mỉ chải từng lọn tóc cho cô, hỏi: "Có đau không?"
Cô đáp: "Không đau."
Vừa chải, anh vừa hỏi: "Bao lâu rồi em chưa gội?"
"Tóc bết rồi hả?" Vạn Thanh lười biếng nói, "Em định mai mới gội."
Chu Cảnh Minh thản nhiên đáp: "Có hơi dầu rồi."
Vạn Thanh nhắm mắt, tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của anh.
Chu Cảnh Minh chải tóc xong, bưng đến một chậu nước ấm, trước tiên làm ướt đuôi tóc, sau đó dùng gáo dội nước lên da đầu cô. Anh hỏi: "Nhiệt độ ổn chứ?"
"Ừm, rất dễ chịu."
Anh ấn vòi lấy dầu gội ra tay, nhẹ nhàng thoa từ gốc đến ngọn, sau đó dùng đầu ngón tay mát-xa da đầu. Khi tập trung làm một việc gì đó, anh luôn rất nghiêm túc. Đầu ngón tay anh bắt đầu xoa thành vòng tròn từ gáy, rồi dần dần di chuyển lên trên, hai bàn tay khum lại ôm trọn đầu cô, năm ngón tay khép chặt, nhẹ nhàng co duỗi để mát-xa từng chút một. Các huyệt vị trên đầu có độ nhạy cảm khác nhau, anh điều chỉnh lực tay một cách tinh tế, quan sát kỹ từng biểu cảm của cô. Nếu có chỗ nào anh làm mạnh quá hay nhẹ quá, không cần cô lên tiếng, anh lập tức điều chỉnh lại.
Gội, xả, sấy khô – toàn bộ quy trình mất gần một tiếng. Sau đó, Chu Cảnh Minh cởi áo chuẩn bị đi tắm. Vạn Thanh không rời đi, đứng bên cạnh vừa nhìn anh tắm vừa trò chuyện linh tinh.
Cô không hỏi anh có phải đã mua riêng bàn chải khí đệm và vòi tạo bọt hay không, cũng không hỏi anh học những kỹ thuật gội đầu này từ đâu. Cô cảm thấy mình nên nói chuyện khác.
Cô lộn xộn kể nhiều thứ, một người muốn thành thật thực sự rất khó, mà mới không lâu trước đây, cô đã quyết tâm làm một "người thành thật". Cô xoa xoa mặt, cuối cùng vẫn nhắc đến chuyện ba ngày trước.
Ba ngày trước, họ đã cãi nhau. Không phải một trận cãi vã lớn, vì có những tâm tư không thể mang ra tranh luận ầm ĩ. Đó là những thứ không mấy quang minh chính đại, là những điều khó mà nói ra, và dù có cãi thế nào cũng chẳng thể thắng được.
Người bạn thuở nhỏ của cô... không, bây giờ phải gọi là "thanh mai trúc mã" mới đúng. Nhưng liệu trên đời thực sự có tình yêu thanh mai trúc mã có thể trải qua bao lần chia xa, bao phen hợp tan mà vẫn chẳng chút khúc mắc nào không? Liệu có tồn tại một tình yêu sắt son đến chết, vĩnh viễn không thay lòng?
Cô không biết về những đôi khác, nhưng cô và Chu Cảnh Minh ít nhiều vẫn có vướng mắc. Tình cảm họ thể hiện trước mặt mọi người là sự ăn ý, là duyên trời tác hợp, là càng lâu càng thắm thiết. Tất cả đều đúng, nếu không họ đã chẳng đi đến chuyện cưới xin.
Nhưng đó không phải là tất cả. Sự thật là họ cũng có lúc hờn dỗi, giận hờn, tranh cãi. Ba ngày trước, khi họ ở trong căn hộ mới nhận chìa khóa, giữa căn nhà thô còn trống trơn, Chu Cảnh Minh vừa dẫn cô đi xem vừa bàn bạc cách thiết kế từng căn phòng. Đang nói chuyện, hai người trẻ tuổi lại một mình bên nhau, lửa gần rơm...
Trước đây, có những chuyện Vạn Thanh khá độc đoán, nhưng trong mối quan hệ với bạn trai cũ, cô luôn ở thế bị động. Thậm chí đến tận khi chia tay, cô cũng chưa thực sự nhận thức được điều đó. Cô chỉ biết rằng mình không thoải mái, nhưng cụ thể không thoải mái ở đâu, cô không nói được. Kể cả chuyện thân mật, cũng đều do bạn trai cũ của cô dẫn dắt. Mà thử nghĩ xem, một người luôn cho rằng việc quá ham mê xác thịt là thấp kém thì có thể có gì phong phú được chứ?
Còn về Chu Cảnh Minh, cô cũng có một nhận định cố hữu – anh có thể có bao nhiêu kinh nghiệm chứ? Hồi mười lăm tuổi, lần đầu họ có chút tiếp xúc thân mật, cô thừa nhận, là cô chủ động hôn trước. Với ấn tượng định sẵn này, trong mối quan hệ với Chu Cảnh Minh, cô luôn là người dẫn dắt. Kể cả lần đầu tiên họ tái hợp sau nhiều năm, chính cô cũng là người già dặn kinh nghiệm đi mua đồ tránh thai.
Không biết làm sao, trước mặt Chu Cảnh Minh, cô luôn mang một khí thế chị đại bẩm sinh—tránh ra, để chị làm, không ai xuống địa ngục thì chị xuống!
Còn Chu Cảnh Minh thì bị cái khí thế ấy áp đảo. Dù cô chỉ hơn anh ba tháng tuổi, nhưng đã là chị thì là chị. Nếu vậy thì chị cứ mạnh mẽ vô địch đi, em đây chỉ việc yên tâm mà đứng sau.
Mang theo ấn tượng định sẵn đó, anh luôn thấy cô khác biệt, hiểu biết rộng về mọi thứ. Chỉ là những chuyện khác nhường cô cũng không sao, nhưng chuyện này thì không được. Vậy nên, anh cũng đã âm thầm nỗ lực.
Chuyện xảy ra vào đêm đó, sau khi cả hai cùng tận hưởng sự hòa hợp, trong khoảnh khắc thở gấp của cô, cô chợt nhận ra có điều khác biệt.
Trước đây cũng có những giây phút tương tự—giây phút cô nhận ra người đàn ông thuộc về cô đã từng được ai đó dạy dỗ.
Đó là một khoảnh khắc rất buồn. Không đến mức chết lặng, cũng không thấy ghê tởm, chỉ là một nỗi buồn lặng lẽ không sao xua đi được.
Trên người họ có quá nhiều dấu vết của những người khác—đây là một sự thật không thể thay đổi. Đã không thể thay đổi thì phải chấp nhận... đó cũng là điều họ đang cố gắng làm. Nhưng vẫn là câu nói đó, "biết" và "làm được" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Dù biết không nên có cảm xúc, nhưng khi khoảnh khắc ấy xảy ra, cô vẫn không kiềm chế được. Đó cũng là lý do tại sao bây giờ cô lại nhắc đến chuyện này.
Cô chủ động xin lỗi Chu Cảnh Minh, giải thích tại sao hôm đó cô lại có cảm xúc tiêu cực. Hôm đó, anh quá gợi cảm, quá khác với hình ảnh trong ấn tượng của cô, khiến cô có chút hoảng hốt. Tóm lại, đủ thứ cảm xúc. Khi nói những điều này, cô không thấy khó khăn như mình tưởng tượng, chỉ bình thản đứng đó mà nói ra.
Cô muốn trân trọng mối quan hệ này, muốn mạnh dạn bước về phía trước, không muốn bị những chuyện đã qua níu giữ. Cô cũng mong Chu Cảnh Minh như vậy, thế nên cô luôn nắm chặt tay anh.