Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 55

Phiền chết mất!

Cuối tuần mà cũng chẳng được yên ổn.

Tám, chín giờ sáng có thông báo toàn thành phố phải xét nghiệm COVID, vì thành phố bên cạnh có một ca dương tính từng đến đây dự đám cưới.

Vạn Thanh tập Thái Cực xong, về đến nhà thì nghe tin. Xếp hàng thì xếp hàng thôi. Dù sao cô cũng là kẻ thất nghiệp, chẳng có gì phải vội, chỉ coi như đổi chỗ phơi nắng.

Cũng may trời đẹp, ai nấy đều đứng trong vùng nắng ấm xếp hàng nên không ai phàn nàn nhiều. Cô đeo tai nghe, nghe podcast, đại diện cả nhà đứng xếp hàng. Nhưng càng xếp, số người càng đông lên. Rõ ràng phía trước không có bao nhiêu người, vậy mà cứ đến lượt ai thì lập tức kéo theo cả một nhà bảy, tám người.

Thế này thì đến bao giờ mới tới lượt? Cô còn chưa kịp than phiền thì phía trước đã có người lên tiếng: "Đằng trước làm sao vậy? Sao tự nhiên nhảy vào nhiều thế?"

Có người phía trước đáp lại: "Bác ơi, xin lỗi nhé, cháu xếp hàng thay cho cả nhà cháu."

...

Hả, còn có kiểu này sao? Nếu đã thế... Vạn Thanh vội nhắn vào nhóm chat của bốn người: [Mau đến đây! Sắp tới lượt rồi!]

Vừa gửi xong, quản lý xét nghiệm đã đến, cầm loa thông báo: "Mỗi người chỉ được xếp cho chính mình, không được xếp thay! Ai có nhu cầu đặc biệt thì đi theo lối ưu tiên!"

Trong nhóm, Giang Minh Châu nhắn lại: [Mình làm rồi, bà nội nghe tin là ra xếp hàng luôn.]

Trương Chú: [Khu mình cũng có xét nghiệm.]

Chu Cảnh Minh: [Anh làm gần công ty.]

Vạn Thanh lại nhắn trong nhóm gia đình ba người: [Người ta không cho xếp thay, ba mẹ mau đến đi.]

Rồi cô nhắn riêng cho Chu Cảnh Minh: [Hôm nay anh còn đi làm sao?]

Anh đáp: [Trưa là xong rồi.]

Ba cô nhắn trong nhóm gia đình: [Con cứ làm trước đi, làm xong rồi xếp hàng lại giúp mẹ.]

Sau đó lại nhắn thêm: [Dù sao con cũng rảnh rỗi chẳng làm gì.]

Xếp thì xếp thôi. Ban đầu cô cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng câu cuối của ông làm cô đảo mắt chán nản.

Nắng chiếu lên đầu, da đầu ấm lên hẳn. Cô thả tóc xuống, luồn tay vào mái tóc, làm nó bồng bềnh lên.

Dạo này Chu Cảnh Minh thường gội đầu và massage da đầu giúp cô, tóc ít rụng hơn hẳn.

Tin nhắn báo về điện thoại: kiện hàng từ Thượng Hải đang được giao.

Hôm trước, cô đã nhờ đồng nghiệp cũ thu dọn hành lý, gửi hết về đây. Còn những món đồ điện gia dụng mua thêm lúc ở đó, cô đều để lại cho đồng nghiệp. Từ khi cô quyết định không quay về, bạn bè, đồng nghiệp cũ liên tục nhắn tin khuyên nhủ: "Cậu nghĩ sao vậy?"

Cô không giải thích nhiều. Mỗi người có chí hướng riêng, nóng lạnh tự biết. Muốn nghĩ tôi là kẻ thất bại cũng được, tôi chẳng quan tâm.

Dù sao, tất cả chúng ta đều bị cuộc sống đẩy đi, chẳng ai là người thắng thực sự. Kết hôn hay không, bám trụ ở thành phố lớn hay lùi về thành phố nhỏ, lựa chọn nào cũng có được và mất, có tiếc nuối và hối hận. Nếu con đường nào cũng đầy chông gai, vậy thì cứ chọn con đường mà mình thực sự muốn và có thể nắm bắt nhất.

Đừng nhìn cô có vẻ thoải mái vậy, tối qua còn trùm mền khóc mà chẳng biết vì sao. Có lẽ, cô đang xin sự tha thứ từ cô gái trẻ trong quá khứ—xin lỗi vì đã bất lực và tầm thường.

———

Giờ cô gần như thành nhân vật nổi tiếng trong khu.

Không biết ai đồn ra ngoài rằng con gái nhà ông Vạn cái gì cũng sửa được. Nhà nào có đàn ông khỏe mạnh thì còn đỡ, nhưng mấy cụ già có đồ đạc hỏng hóc là lại nhờ cô giúp.

Nói chung, sửa mấy món đồ điện nhỏ thì không vấn đề gì, lắp tủ lắp ghế cũng được. Nhưng hôm trước có người nhờ cô sửa... bồn cầu!

Người biết chuyện, ai cũng khen cô văn võ song toàn, không biết còn tưởng cô tốt nghiệp trường nghề nào đó.

Cô khá hài lòng với cuộc sống hiện tại. Không hoàn toàn buông xuôi, nhưng cũng không lao đầu vào cuộc chạy đua vô nghĩa.

Trước đây cô luôn đi theo số đông—từ chọn trường, chọn ngành, đến tìm việc, cô đều chọn thứ có lợi nhất. Còn bây giờ... cô không thể theo kịp dòng chảy đó nữa. Thế giới này ngày càng khó hiểu, tốt nhất cứ rút lui, lắng nghe lòng mình.

Nhưng rút đi đâu? Liệu có vấp ngã không? Có bị sóng người xô đổ không?

Cô không biết. Nhưng cô không lo lắng về điều đó. Cứ bước tiếp, đi theo trái tim mình thôi.

———

Trương Chú rủ mọi người trưa nay đi ăn cá nướng, gửi một đường link đến nhóm chat, viết hẳn ba trăm chữ phân tích quán này ngon thế nào.

Cô ấy đặt bàn lúc hai giờ, để tránh giờ cao điểm. Thực chất là... cô ấy còn chưa dậy, cũng chưa ra xét nghiệm.

Vạn Thanh không thích ăn cá, nhưng đọc xong bài review của cô ấy vẫn nhắn lại: [Mình không có vấn đề gì.]

Trương Chú học văn, nhưng tài năng văn chương đều dùng để... bình luận đồ ăn.

Giang Minh Châu đang dẫn Bồng Bồng đi mua áo khoác ở trung tâm thương mại, thấy tin liền nhắn: [Mình bao!]

Giờ mà đi ăn cùng, cô ấy quen mua luôn cho cả nhóm. Đôi khi Trương Chú thấy ngại, cố giành trả tiền với cô ấy. Còn Vạn Thanh: "Các cậu tranh nhau đi, mình chỉ cần ăn ngon là được."

Chu Cảnh Minh thì cứ ngồi yên cắn tăm xỉa răng, đợi các cô trả tiền xong rồi đi theo là được.

Chu Cảnh Minh mở nhà hàng cá nướng mà Trương Chú đề xuất, rồi nhìn phản hồi của Vạn Thanh, mười phút sau mới trả lời: [Trưa tôi bận.]

Trương Chú đáp: [Vậy cậu cứ bận đi, ba chúng tôi tụ tập.]

Vạn Thanh @ anh: [Không phải trưa là anh xong việc rồi sao?]

Chu Cảnh Minh vốn định nhắn riêng cho cô, không để ý lại gửi vào nhóm: [Nhà hàng cá nướng này anh đã giới thiệu cho em ba lần rồi, em nói em không thích ăn cá mà.]

Trương Chú đọc xong thì sững sờ, như được cưng chiều mà hoảng hốt, bản năng @ Vạn Thanh: [Trời đất ơi, vị trí của mình trong lòng cậu cao vậy sao?]

Đến khi Vạn Thanh làm xong xét nghiệm axit nucleic, vào nhóm xem thì tin nhắn đó đã bị Chu Cảnh Minh thu hồi. Nhưng Trương Chú không để yên, cô ấy ghi lại nguyên văn lời của Chu Cảnh Minh rồi hỏi Vạn Thanh: [Có phải gu của mình cao hơn không?]

Vạn Thanh @ Chu Cảnh Minh: [Anh giới thiệu quán này cho em?]

Chu Cảnh Minh không trả lời cô.

Giang Minh Châu – kẻ thích lo chuyện bao đồng – cất công lục lại lịch sử trò chuyện một tháng trước. Hôm đó là Lập Đông, cả nhóm bàn xem nên ăn gì, Chu Cảnh Minh đã đề xuất quán cá nướng này, nhưng bị mọi người nhất trí phủ quyết.

Vạn Thanh thực sự không để tâm, trả lời anh: [Em quên mất rồi.]

Trương Chú nói: [Nửa tháng trước mình đi cùng đồng nghiệp, xương cá giòn lắm.]

Giang Minh Châu nói: [Bà nội và Bồng Bồng thích ăn cá.]

Trương Chú và Giang Minh Châu nhắn qua lại mấy lần mới nhận ra có gì đó sai sai, liền @ Vạn Thanh: [Có khi nào Chu Cảnh Minh giận rồi không?]

Giang Minh Châu hỏi: [Giận gì?]

Trương Chú nói: [Giận vì Vạn Thanh không coi trọng cậu ấy, hahaha.]

Giang Minh Châu nói: [Chuyện này có gì đáng giận đâu?]

Trương Chú – cái đứa có vấn đề – còn @ cả Chu Cảnh Minh: [Cậu không thật sự giận đó chứ?]

Chu Cảnh Minh vẫn không trả lời. Anh không nhắn trong nhóm, cũng không trả lời tin nhắn riêng của Vạn Thanh.

Trương Chú chắc chắn là anh giận thật, bèn thả một chuỗi: [Hahahaha...]

Chẳng bao lâu sau, Giang Minh Châu đang hút thuốc cho tỉnh táo thì thấy nhóm bỗng dưng thiếu một người, kinh ngạc: [Chu Cảnh Minh rời nhóm rồi?] Rồi lập tức nhắn riêng cho Chu Cảnh Minh: [Cậu lỡ tay bấm nhầm hả?]

Trương Chú biết mình gây họa, chột dạ, co vòi không nói gì nữa.

Vạn Thanh thì tức thật rồi, không nhắn lại câu nào, tự kiểm điểm đi nhé!

Trương Chú biết sai, đại khái cũng hiểu mình nói sai chỗ nào. Cô ấy chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ Chu Cảnh Minh lại tức đến mức rời nhóm? Giang Minh Châu thì không, cô ấy chỉ bận xác nhận lại xem có phải hai giờ không, cô ấy còn nhiều việc khác nữa.

Quán nướng qua mười hai giờ là đóng cửa, vì trời lạnh quá, ít người ra ngoài ăn đồ nướng. Tối qua về nhà tắm rửa xong là hai giờ sáng, trước khi ngủ cô ấy có thói quen nghe podcast. Vô tình nghe một tập về văn học, trong đó có một câu khiến cô ấy bừng tỉnh, đánh thẳng vào tâm hồn: "Cuộc sống gian nan, khi người ta nghiến chặt răng, rất khó để mở miệng nói chuyện..."

Câu nói ấy chấn động đến tận linh hồn cô ấy. Cuối cùng cô ấy đã hiểu vì sao những năm qua mình không muốn nói, không thích nói.

Vì xúc động quá, cả đêm cô ấy không ngủ được. Sáng sớm, bà nội lại xay đậu nành ồn ào, làm cô ấy khỏi ngủ luôn. Cô ấy dứt khoát thức dậy, vừa nghe podcast vừa tổng vệ sinh. Bà nội nói cô ấy bị thần kinh, rồi xách giỏ ra chợ. Đi tận hai tiếng, đến hơn chín giờ bà gọi điện nói bác sĩ xét nghiệm axit nucleic đã tới, bà xếp hàng đầu tiên, mau xuống làm xét nghiệm...

Bà nội chẳng có bản lĩnh nào khác, nhưng khoản xếp hàng thì đỉnh của chóp.

Làm xong xét nghiệm, cô ấy đưa Giang Bồng Bồng đi mua quần áo. Con bé lớn nhanh quá, áo phao năm ngoái giờ không thể mặc cùng áo len nữa. Nó còn thích mặc đồ chiết eo, nhất quyết không chịu mặc kiểu baby doll.

Mới đi được một tiếng, Giang Minh Châu đã ngáp ngắn ngáp dài. Đúng lúc Giang Bồng Bồng muốn chơi làm gốm, hai mẹ con hợp ý ngay, một người vào khu gốm tầng ba, một người ra ngoài hút thuốc cho tỉnh. Nhân tiện chốt luôn giờ ăn trong nhóm.

Vậy mà chỉ trong lúc hút một điếu thuốc, Chu Cảnh Minh đã rời nhóm, bữa cá nướng cũng hủy luôn. Trương Chú nhắn riêng cho cô ấy nói hai người đó sẽ không đi nữa. Cô ấy cũng mặc kệ, nhắn lại: "Vậy có thêm Bồng Bồng, ba chúng ta ăn."

Hút xong hai điếu, cô ấy lên khu gốm. Đứng yên lặng nhìn con gái đeo tạp dề, hai tay nâng đất sét, tạo hình trên bàn xoay. Cô ấy lặng lẽ nhìn, nhìn mãi. Những thăng trầm bao năm qua, cô ấy đều nuốt xuống. Cô ấy không biết nói gì, nhưng lúc này, cô ấy cảm nhận được một cách rõ ràng rằng bản thân và cuộc sống của mình đang tràn đầy và viên mãn hơn bao giờ hết.

Không biết thế nào, cô ấy lại đi lạc sang khu vui chơi trong nhà đối diện. Cô ấy hòa vào đám trẻ con, leo lên cầu trượt rồi trượt xuống. Vẫn chưa đủ đã, cô ấy còn nhảy thẳng từ trên xuống bể bóng. Những quả bóng đầy màu sắc bao phủ cô ấy hoàn toàn. Mắt cô ấy long lanh nước, như thể nghe thấy một giọng nói hối hả mà vui vẻ vọng đến từ nơi xa xôi: "Minh Châu ơi— Giang Minh Châu—"

Vạn Thanh làm xong xét nghiệm thì về nhà, không xếp hàng hộ ba mẹ vì họ đang đi siêu thị tích trữ đồ. Chu Cảnh Minh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, cả nhóm lẫn riêng tư đều không.

Cô bận rộn đến trưa, rồi trực tiếp đi thẳng đến công ty Chu Cảnh Minh. Cô đi bộ dọc đường, đi xe điện thì lạnh quá, mà lái xe thì kẹt đường.

Trên đường, từ xa cô đã thấy ba mình. Dáng đi và cái đầu hói quá đặc trưng. Ông cũng nhận ra cô, liền nói với vợ: "Nhìn kìa, con gái chúng ta đến đón chúng ta này."

Đến nơi, Vạn Thanh nói mình có chút việc phía trước. Ba cô đặt hết túi gạo, dầu, rau củ xuống, cầm lấy túi trong tay mẹ cô, hào hứng kéo khóa áo phao mới mua: "Ba mua cho mẹ con đó, đoán xem bao nhiêu?"

Vạn Thanh không có hứng thú. Mẹ cô năm nào cũng mặc kiểu dáng dài này, cô chẳng thấy có gì đặc biệt. Hơn nữa, ngay trên đường mà mở ra bắt cô đoán giá... Ba cô đúng là lắm chuyện. Cô bèn ước chừng: "Nhiều nhất là ba ngàn."

Ba cô lườm một cái: "Mở to mắt mà nhìn này! Đây là Bosideng! Bosideng! Quý tộc trong làng nước có Bách Tuế Sơn, quý tộc trong làng lông vũ có Bosideng!"

Vạn Thanh sững người, ngơ ngác hỏi: "Tám ngàn?"

"Tiền không quan trọng, quan trọng là mẹ con thích!"

Vạn Thanh lập tức nghĩ đến địa vị của mình trong nhà hiện tại, vội vàng nịnh nọt: "Mẹ mặc đẹp lắm, như tiên nữ vậy!"

Ông Vạn lúc này mới lấy ra một xâu kẹo hồ lô khoai môn, dỗ dành cô: "Áo phao của mẹ con bền lắm, sau này con mặc lại cũng được."

Vạn Thanh nhận lấy xâu kẹo hồ lô khoai môn, "Cảm ơn ba ạ."

Ba cô rất hài lòng, lại xách theo túi lớn túi nhỏ đầy gạo, dầu, rau củ, cùng vợ về nhà.

Vạn Thanh đến tòa nhà công ty anh nhưng không lên, mà tìm xe của Chu Cảnh Minh, đứng bên cạnh vừa đứng vừa gặm kẹo hồ lô. Hơn mười phút sau, Chu Cảnh Minh xuống, thấy cô đứng đó liền khẽ hỏi: "Làm gì vậy hả?"

Vạn Thanh nói: "Ăn trưa chứ gì nữa."

Chu Cảnh Minh nói: "Anh không đói."

Vạn Thanh nhìn đôi môi ẩm mượt của anh, dịu dàng hỏi: "Bôi son dưỡng hả?"

"Ừ."

Chu Cảnh Minh mím môi. Dạo trước môi anh bị khô, Vạn Thanh đã đưa anh một thỏi son dưỡng dành cho nam.

Vạn Thanh vòng một tay ôm lấy eo anh, ngước lên hỏi: "Muốn ăn gì?"

Chu Cảnh Minh giơ tay ôm lấy vai cô, sải bước đi về phía trung tâm thương mại cách đó mấy trăm mét. Nhà hàng cá nướng anh đề xuất nằm ngay trong đó.

Trên đường, anh thấy một người bán hàng rong cầm bó bóng bay đủ màu sắc, bèn chỉ cho Vạn Thanh xem.

Vạn Thanh ngửa đầu nhìn chùm bóng bay sặc sỡ, rồi nghiêng đầu nhìn anh, khẽ đặt một nụ hôn lên má anh.

Chu Cảnh Minh rõ ràng đang kiềm chế niềm vui, cánh tay ôm vai cô siết chặt hơn, tay kia đút vào túi quần tây, sải bước vững vàng, mạnh mẽ tiến về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment