Chương 174: Đạo lữ nhà người ta (1)
Chương 174: Đạo lữ nhà người ta (1)Chương 174: Đạo lữ nhà người ta (1)
Xong bữa tiệc rượu này, Lý Ngọc đã có cảm giác hơi chếnh choáng.
Hai đạo Chính Ma không chỉ là có sở tu công pháp khác biệt, mà văn hóa công sở cũng có chênh lệch rất lớn, tổ sư Nguyên Anh ở tiệc cũng đi mời rượu, khiến Lý Ngọc có chút nhớ về kiếp trước.
Những vị tổ sư Nguyên Anh kia mời rượu xong, lại đến lượt một vài vị thiên kiêu Ma Đạo, cũng tiến lên bắt chuyện cùng Lý Ngọc, đương nhiên một phần là hướng đến chỗ Yêu nữ, nhân khí của nàng ở Ma Đạo, cao hơn bên Chính Đạo rất nhiều.
"Thiếu chưởng giáo, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
“Nam Cung cô nương, đã lâu không gặp!"
"Thiếu chưởng giáo nếu có rảnh, không ngại đến làm khách ở Luyện Hồn Tông chúng tal"
"Hai vị đúng là trai tài gái sắc!"
"Chúc sớm sinh quý tử..."...
Mặc dù lập trường khác biệt, nhưng những vị thiên kiêu Ma Đạo này, đều đối với hắn hết sức khách khí, ngay cả Khôi Lỗi Tông bị Lý Ngọc chém giết đệ tử qua, cả thiên kiêu Ngũ Độc Giáo, cũng đều mỉm cười tới đây mời rượu, có điều họ nói toàn điều gì kỳ quái không.
Người không biết vớ vẩn còn nghĩ, hắn cũng là thiên kiêu có số má của Ma Đạo.
Ngay cả đám thiên kiêu Ma Đạo, đều có cảm giác Lý Ngọc là người một nhà với bọn họ.
Những tên thiên kiêu của Chính Đạo khác, của Chính Đạo thập tông, nhất là đệ tử Thiên Đạo Tông, mà bọn họ từng gặp cũng như giaio tiếp không ít, trong kiếp sống tu hành của họ, đối với đệ tử Ma Đạo, đều có một loại tâm tính kiểu trên cao nhìn xuống.
Đám người đó tu hành bên trong động thiên phúc địa có linh khí sung túc, nên trong mắt bọn hắn, Ma Đạo chính là đám người hoang dã, sống ở thâm sơn cùng cốc.
Nhưng vị thiếu Chưởng giáo của Côn Luân này thì khác, hắn thân có chức vị cao ở tỏng Chính Đạo, nhưng lại không có chút khinh thường hay thành kiến nào đối với người trong Ma Đạo, nói chuyện với hắn khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân, nghe nói hắn còn cứu cả đệ tử Ma Đạo, khó trách lời đồn tới hắn ở Ma Đạo cũng tốt như vậy.
Nam Cung Thiền dựa vào một cây cột đá trong điện, nhìn Lý Ngọc trò chuyện vui vẻ với đám thiên kiêu Ma Đạo, trong lòng cũng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Dường như hắn vốn là thuộc về nơi này. ...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Ngọc tỉnh lại trên chiếc giường có mùi hương quen thuộc, nói là giường, nhưng chính xác thì là bảo tọa của Yêu nữ, khi hắn mở mắt ra, đã thấy Yêu nữ ngồi một bên nhìn hắn.
Nam Cung Thiền nhìn hắn một cái, rồi thản nhiên nói :“Đã là Kim Đan Kỳ rồi, mà lòng cảnh giác còn yếu như vậy, không sợ có người lấy mất Kim Đan của ngươi, trong lúc ngủ say à?"
Lý Ngọc ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái, nói ra :"Có ngươi ở đây, sợ cái gì?"
Đêm qua hắn mở rộng không ít quan hệ ở Ma Đạo, cũng uống không ít linh tửu, mặc dù vận chuyển pháp lực là có thể hết cái cảm giác ngà ngà kia, nhưng tiên lộ buồn tẻ, say mèm một trận xong về ngủ một giấc, cũng là một loại hưởng thụ khó có được. Đương nhiên, ngủ say cũng không phải không có đề phòng.
Trong lúc ngủ, thần thức của hắn cũng tản ra, có thể cảm giác đến nguy hiểm, cho dù có người có thể né được thần thức của hắn, cũng chạy không thoát khỏi cảm giác của lò Càn Khôn.
Hắn ngủ một giấc đến tận trưa, tranh đoạt Cửu U Bảng đã sớm bắt đầu.
Ma Đạo đại điển không giống với đại hội tiên đạo, không có các loại trao đổi như Đan Đạo, Trận Pháp, Phù Lục, Luyện KHÍ... các thứ, những thứ này bị Chính Đạo lũng đoạn kỹ thuật, Ma Đạo vốn không am hiểu, mười đại tông môn Ma Đạo gom góp lại, còn không ra được một vị Luyện Đan Sư tam phẩm.
Lúc Lý Ngọc và Nam Cung Thiền rời khỏi Linh Thiền Phong, đi tới một ngọn núi, thì xung quanh ngọn núi này đã tấp na tấp nập người.
Tranh đoạt Cửu U Bảng, không phải tiến hành ở trong Huyễn Cảnh.
Cũng không phải Ma Đạo vẽ vời thêm chuyện, mà điều kiện không cho phép.
Tại bên Chính Đạo, tất cả chủ yếu là thí luyện, thậm chí cả tranh đoạt Thiên Kiêu Bảng cũng tiến hành ở trong huyễn cảnh, như vậy vừa bớt việc vừa an toàn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có điều kiện sản sinh ra ảo cảnh, cũng chính là pháp bảo phỏng chế bức vẽ Ngàn Dặm Giang Sơn của Nga My.
Muốn chế tạo pháp bảo loại này, nhất định phải mượn nhờ bức vẽ Ngàn Dặm giang sơn, ngay cả luyện khí nổi danh như Thanh Thành, còn không thể tự luyện chế được.
Với quan hệ của các tông Chính Đạo, bọn họ chỉ cần trả một cái giá cao hợp lý, là có thể mua được từ Nga My, nhưng đối với Ma Đạo, thì pháp bảo loại này thuộc về hàng cấm bán.
Nhưng mà cho dù không có pháp bảo ảo cảnh, thì các tông Ma Đạo cũng nghĩ ra được phương pháp xử lý bớt việc.
Lý Ngọc nhìn lên đỉnh núi trước mặt, một cái thềm đá thật dài, nối thẳng từ chân núi lên tới đỉnh núi, giờ phút này đã có không ít người đang leo lên trên, có người thậm chí đã bò tới tận giữa sườn núi, nhưng trên mặt đang tỏ vẻ cố hết sức.
Leo núi đương nhiên chẳng phải việc khó khăn gì đối với tu tiên giả, dưới tình huống bình thường, thì cho dù là tu sĩ Luyện Khí tâng hai, tâng ba, cũng có lể bước đi như bay lên đến đỉnh núi, nhẹ nhàng đến mức không cần thở dốc cái nào.
Nhưng những người kia đều đang tỏ vẻ đã cố hết sức, trong đó còn không thiếu cường giả Kim Đan Kỳ.
Lý Ngọc mở ra Vọng Khí Thuật, liên cảm giác được mấy đạo khí tức cấp bậc Nguyên Anh ở trên đỉnh núi.
Những khí tức này tạo thành một loại uy áp, bao phủ cả ngọn núi này lại, mà loại uy áp này cũng tỷ lệ nghịch với khoảng cách, khoảng cách đỉnh núi càng xa, thì uy áp nhận được càng nhỏ, còn càng tới gân đỉnh núi, thì càng cảm nhận được uy áp mạnh mã.
Người có thực lực càng mạnh, thì có thể thừa nhận uy áp càng mạnh, đương nhiên có thể đi tới càng gần đỉnh núi.
Đến lúc đó, chỉ cần căn cứ vào vị trí của mọi người hiện có, là có thể thoải mái sắp xếp ra bảng danh sách, mà không cần cử hành từng trận thi đấu, vừa lãng phí thời gian, vừa có khả năng bị thương.
Yêu nữ cũng nói qua quy tắc với Lý Ngọc.
Vị trí trên thêm đá, chính là sơ bộ thức tự trên Cửu U Bảng, sau đó thì hai mươi người xếp ở trên cùng, sẽ còn có một lần khiêu chiến người ở vị trí phía trên mình, có cơ hội để thay đổi xếp hạng của bản thân. Cái quy tắc này, đúng là rất hợp lý.
Vì trên lý thuyết, người có thể thừa nhận uy áp càng mạnh, thì sẽ càng mạnh, nhưng khi thực chiến lại là một chuyện khác, Thiên Linh mạch coi như chỉ có pháp lực Kim Đan Ngũ chuyển, nhưng nếu thực sự đấu pháp, Kim Đan thất chuyển, bát chuyển, cũng chưa chắc đã thắng được các nàng.
Mà Cửu U Bảng, càng thêm coi trọng chiến lực.
Lý Ngọc nhìn lên thêm đá chỗ đỉnh núi, lúc này đã có người đi tới tận đó, bọn họ đều là người có tu vi Kim Đan Kỳ.
Mỗi lần tranh đoạt Cửu U Bảng, chỉ hạn chế độ tuổi, chứ không hạn chế nhân số tham gia, nhất là tông môn chủ nhà, còn có cả đệ tử cấp thấp cũng tới tham gia náo nhiệt, nên ở dưới chân núi, có rất nhiêu đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ, đang đứng lít nha lít nhít ở những bậc thang phía chân núi.
Còn từ sườn núi trở lên, đều là tu tiên giả có tu vi Trúc Cơ trở lên.
Có rất nhiều người đang tụ tập ở chỗ mười bậc thêm chỗ sườn núi, họ đều là đệ tử Kim Đan Kỳ của các phái, bọn họ đều có một đặc điểm chung là, tu vi của bọn họ đều là Kim Đan, hơn nữa còn đều là Kim Đan nhất chuyển.
Sau khi đến Kim Đan kỳ, nhũng đệ tử này đều rất khó nhận được tài nguyên quý hiếm như Yêu Đan, nên đa số tu vi của mọi người, đều đình trệ ở mức này.
Chỗ bậc thang trên cao, tạm thời vẫn chưa thấy bóng người nào.
Lý Ngọc quay đầu nhìn lại, yêu nữ đứng bên cạnh hắn cũng chẳng gấp chút nào, đám tiên nhị đại thiên kiêu Kim Đan lục chuyển mới quen biết đêm qua, cũng chưa thấy ai xuất hiện, giống như đang chờ xem ai thiếu kiên nhẫn mà lên trước vậy.
Không bao lâu sau, tỏng đám người vây xem bỗng truyền đến tiếng kinh hô.
"Hai người kia nhanh thật!"
"Bọn họ đã lên cao hơn những người khác mười bậc thang rồi."
"Hình như là đệ tử của Luyện Hồn Tông và đệ tử Hợp Hoan Tông."
"Nhìn tốc độ và số bậc thang trèo lên, thì ít nhất tu vi của bọn họ cũng là Kim Đan nhị chuyển."
LÝ Ngọc cũng chú ý tới Từ Dị và Điền Tề, hai người bọn họ mặc dù đều chỉ là Kim Đan nhất chuyển, nhưng đều là song hệ Kim Đan, nên pháp lực là gấp đôi Kim Đan nhất chuyển, đương nhiên sẽ đi xa hơn những vị Kim Đan nhất chuyển bình thường.