Pháp Hoa tự chuẩn bị xảy ra một đại nạn lớn, bắt đầu từ chuyện Giáo chủ Hồng Liên giáo bị giết, sau đó người của Hồng Liên giáo bao vây Pháp Hoa tự muốn truy bắt hung thủ. Tiếp đó bí kíp bị trộm, mọi người bị bao vây vì tìm kiếm hung thủ, cũng vì muốn cướp được bí kíp nên bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, ám sát nhau, cuối cùng quấy rối khiến nơi đây đảo lộn, tử thương vô số.
Sau cùng Thạch Thiên Cơ không mất chút sức lực nào đã thuận lợi đạt được mục đích ‘không mất sức trừ sạch nhân sĩ Võ Lâm tham lam, giả tạo’, thành công vỗ mông chạy mất.
Theo miêu tả trên sách, hành động này không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là một sở thích biến thái của đại ma đầu.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Từ, dù thế nào Diệp Xu cũng không thể ngờ được một nam tử anh tuấn bề ngoài nhã nhặn lịch sự lại có thể là đại ma đầu trong bóng tối hung ác thành tính. Hắn vẫn còn trẻ tuổi đã có thể hiểu rõ nhân tính, chỉ bỏ ra một quyển bí kíp thần công huyền âm lại có thể hấp dẫn vô số nhân sĩ Võ Lâm đến đổi mạng.
Loại người này quả nhiên không hổ là truyền thuyết trong Võ Lâm, quá ác độc.
Lúc Diệp Xu đang lưỡng lự không biết làm thế nào để về được phòng mình thì nhìn thấy hai tiểu hòa thượng khoảng sáu bảy tuổi cầm đèn lồng đi ngang qua.
Diệp Xu lập tức gọi bọn họ lại.
Hai tiểu hòa thượng giống hệt nhau, khuôn mặt tròn tròn, có đôi mắt hẹp dài, là một cặp song sinh.
“Biết ta là ai không?” Diệp Xu hỏi.
Hai tiểu hòa thượng mờ mịt lắc đầu.
“Diệp Xu.” Diệp Xu trực tiếp báo đại danh của mình ra, muốn thử xem ‘danh tiếng’ của nàng bây giờ đã đến mức độ nào.
Hai tiểu hòa thượng nghe xong lập tức sợ hãi ôm lấy nhau bắt đầu run rẩy.
Thấy phản ứng của hai đứa trẻ này, Diệp Xu đại khái đã biết danh tiếng của mình ‘thối nát’ đến mức nào.
“Ta lạc đường, cần các ngươi đưa ta về phòng.” Diệp Xu cười hì hì nói với bọn họ.
Hai tiểu hòa thượng sợ hãi co rụt cổ, gật đầu với Diệp Xu sau đó run rẩy cầm đèn lồng đưa Diệp Xu đến cửa viện.
“Thật ngoan.” Diệp Xu lần lượt dùng tay bóp mặt của hai đứa trẻ, bảo bọn chúng ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Tiểu hòa thượng thấy Diệp Xu không hề có ý muốn làm hại chúng nên gan lớn hơn nói với Diệp Xu: “Bọn ta không đi ngủ, hôm nay mười lăm, tuân sư phải niêm kinh suốt đêm, bây giờ đã đến muộn.”
“Chẳng trách vừa rồi thấy hai ngươi đi về phía tiền điện, thì ra là chuẩn bị niệm kinh.” Diệp Xu hơi ngại sợ bọn họ bị sư phụ mắng liền quyết định đưa bọn họ trở về rồi nói một tiếng với hòa thượng phụ trách quản lý.
Trong Đại Hùng Bảo Điện.
Hòa thượng quản lý sau khi điểm danh phát hiện thiếu hai người đang nghiêm khắc hỏi người đi đâu rồi, quay qua nhìn thấy Diệp Xu đưa hai tiểu hòa thượng đến, ông ta sợ đến mức không thốt lên lời. Đợi sau khi Diệp Xu giải thích xong lý do rời đi, hòa thượng quản lý lảo đảo, một tay đỡ khung cửa, một lúc sau sắc mặt mới trở lại bình thường.
“Cô nương sao cô lại ở đây?”
Người nói chuyện cầm đèn lồng vội vàng chạy đến.
Người này mặc y bào màu xanh lam thẫm, ăn mặc kiểu nam tử, da màu lúa mạch, ngũ quan anh tuấn nhưng không có hầu kết, giọng nói mặc dù thiên về trung tính nhưng vẫn hơi mang chút giọng của nữ tử.