Diệp Xu vỗ vai Trang Phi đang sợ hãi, nàng ấy có thể nghĩ ra ý tưởng lớn mật này, quả thật trung thành với mình.
“Tất nhiên rồi, lòng trung thành của thuộc hạ với cô nương có trời đất chứng giám!” Trang Phi giơ tay thề.
"Không trốn, ngươi nghĩ chúng ta có thể trốn được bao lâu. Hơn nữa, Bạch Tú Tú không nghĩ, với thực lực của Bách Hiểu Đường, chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp tới Quan Ngoại đã bị bắt lại."
Diệp Xu không muốn lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
"Vậy phải làm gì bây giờ, ta thấy lần này cô nương chọc giận Bạch Tú Tú, nhất định nàng ta sẽ cáo trạng với lão Bảo chủ. lão Bảo chủ chắc chắn sẽ tin lời của nàng ta. Hai lần trước cô nương bị phạt đều do nàng ta. Nhưng hai lần trước chỉ là chuyện nhỏ, lần này vừa là bí kíp, vừa là giết người, đều là đại sự, nếu thật sự bị phạt, chỉ sợ cô nương sẽ bị phạt rất nặng.” Trang Phi vô cùng lo lắng.
"Ta có cách của mình."
Diệp Xu an ủi để Trang Phi không cần lo lắng.
……
Mấy ngày nay ở Lư Châu, Diệp Xu ngày ngày nghiên cứu kiếm phổ, đầu tiên là kiếm phổ Xuân Thu của Phong Lễ Hòa, sau đó là Kiếm pháp Cửu Linh của Tống Thanh Từ. Sau khi luyện tập hai quyển kiếm pháp này, Diệp Xu đã cảm nhận được sự lợi hại của Kiếm pháp Cửu Linh. Đừng thấy chỉ có chín chiêu thức, sau khi luyện thành công có thể lấy hữu hình hóa vô hình, có thể thay đổi linh hoạt, vô cùng kỳ diệu.
Diệp Xu cũng phát hiện, trong này có một chiêu, chính là “Nhất Kích Tức Trúng” mà lúc trước nàng trộm học được của Thạch Thiên Cơ.
Điều này khiến Diệp Xu nảy ra một chút ý nghĩ tự kỷ: Liệu có phải đại ma đầu cố ý tặng kiếm phổ này cho nàng? Hôm đó Thạch Thiên Cơ cố ý tới, sau đó giả vờ có việc quay đi rồi vô tình làm rơi kiếm phổ... Nếu mọi chuyện chỉ là diễn kịch, chẳng lẽ đại ma đầu chu đáo vậy sao?
Diệp Xu có chút đắc ý, chống cằm trầm tư tự hoài nghi.
Sau khi phân tích rất lâu, Diệp Xu đã nghĩ ra một lời giải thích hợp tình hợp lý: Đại ma đầu rất hài lòng với thức ăn mà nàng nấu nên tặng kiếm pháp Cửu Linh để khen ngợi nàng.
Hóa ra còn có chuyện tốt đẹp như vậy. Diệp Xu lập tức cất kiếm, xắn tay áo lên đi vào phòng bếp. Nàng muốn tiếp tục nấu ăn cho đại ma đầu để hắn vui vẻ, nói không chừng ngày nào đó nàng có thể sở hữu bí kíp Huyền Âm Thần Công ấy chứ, vậy thì quá tuyệt, ha ha ha.
Tống Thanh Từ vừa mới dậy, thay quần áo xong thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Tiếp theo là giọng nói cực kỳ ngọt ngào uyển chuyển truyền đến, nhẹ giọng hỏi hắn đã dậy chưa.
Tống Thanh Từ nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía cửa. Hắn không nhận ra giọng nói, nhưng nếu không phải người quen, Triệu Lăng đứng canh bên ngoài sẽ không để nàng gõ cửa.
Tống Thanh Từ mở cửa, nhìn thấy Diệp Xu đang cười xán lạn, bưng một khay thức ăn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Trong ánh mắt truyền đạt ra suy nghĩ vô cùng kỳ lạ, như thể hắn là một khối thịt béo ngon, hận không thể lập tức nhào tới cắn.
Tống Thanh Từ giơ tay đóng cửa phòng.
Diệp Xu bưng thức ăn tới, vốn định thể hiện sự quan tâm, kết quả lại bị nhốt ở ngoài cửa: "..."
Diệp Xu sững sờ, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới cúi đầu đi kiểm tra đồ ăn trên khay của mình. Canh Bích Giản, mì Bách Hợp, mứt anh đào và bánh bồng, đây đều là những món ăn rất công phu, còn cầu kỳ gấp nhiều lần những món ăn trước kia nàng từng làm, tại sao đại ma đầu không cảm thấy hứng thú, hơn nữa còn vô cùng bài xích nàng. Diệp Xu khó hiểu quay đầu nhìn Triệu Lăng đang nghiêm mặt giữ ngoài cửa.
"Hắn sao vậy?" Diệp Xu muốn hỏi có phải hôm nay tâm trạng của đại ma đầu không tốt hay không.
Triệu Lăng cố gắng nhìn thẳng, khóe miệng căng thẳng, không nói một tiếng.
“Hắn lại không muốn ăn cơm sao?” Diệp Xu tiếp tục truy hỏi Triệu Lăng.
Lúc này, Triệu Lăng mới đảo con ngươi, đôi mắt nhìn thẳng về phía khay đồ ăn mà Diệp Xu đang bưng.