Hai người cùng nhau hợp lực, tìm được rồi giết chết tên hung thủ đã hại Kim Vạn Lượng, và phá vụ án lệnh Bạch Mai giả này.
Không sai, đây là lệnh Bạch Mai giả.
Khi tình tiết trong sách gốc xảy ra, hẳn là đại ma đầu cũng không ở Lư Châu. Bây giờ hắn đã tận mắt nhìn thấy có người ngụy trang sản phẩm đặc biệt của nhà hắn để giết người, không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây?
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu đang nhìn về phía mình, hoài nghi hỏi nàng: “Lệnh Bạch Mai là gì?”
Diệp Xu: “...”
Tất cả mọi người có mặt đều vì câu hỏi của Tống Thanh Từ mà bật cười.
Kim Vạn Lượng vội vàng muốn bảo vệ tính mạng nên cười không nổi. Hắn ta nhìn Tống Thanh Từ với ánh mắt chán ghét, chê hắn vô dụng. Vào thời điểm quan trọng như vậy, lại có một thư sinh yếu đuối cái gì cũng không biết hỏi vớ vẩn gây thêm phiền phức, thật là làm người ta khó chịu mà.
Diệp Xu vội vàng giải thích với Tống Thanh Từ một cách nghiêm túc: “Tống công tử sao lại quên lời ta nói rồi, là chuyện về cung chủ của Thăng Dương cung đó.”
Tống Thanh Từ mới nhớ ra, gật gật đầu.
“Phong đại hiệp, bây giờ ta phải làm sao, làm sao đây?” Kim Vạn Lượng không quan tâm Tống Thanh Từ, thúc giục Phong Lễ Hoà rằng vẫn còn một việc không thể giải quyết cực nguy hiểm.
“Kim huynh yên tâm, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, bọn ta sẽ ở lại bảo vệ huynh.”
“Phong đại hiệp không phải sẽ tính cả chúng ta đấy chứ. Nhưng Bảo chủ của ta sớm đã quyết định rồi, ngày mai sẽ rời khỏi Lư Châu.” Trang Phi phản đối.
Diệp Xu cũng gật gật đầu.
“Cái này…” Phong Lễ Hoà sững sờ một lúc, nhìn Diệp Xu.
“Đừng, đừng đi.”
Kim Vạn Lượng hoảng sợ nhìn Phong Lễ Hoà, trong lúc tuyệt vọng không còn cách nào khác đành phải quỳ gối cầu xin Phong Lễ Hoà, cầu xin hắn ta ở lại để bảo vệ mình. Kim Vạn Lượng than thở khóc lóc, thậm chí còn dập đầu trước Phong Lễ Hoà.
“Các ngươi muốn ta làm gì cũng được, muốn bao nhiêu tiền ta cũng đưa.”
Phong Lễ Hoà vội vàng kéo Kim Vạn Lượng đứng dậy, kêu hắn ta bình tĩnh lại:
“Kim huynh yên tâm, như ta vừa nói, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Phong Lễ Hoà sau khi an ủi Kim Vạn Lượng thì đi qua chỗ Diệp Xu nhỏ giọng thảo luận với nàng xem ba ngày sau thì đi có được không, đợi chuyện của Kim Vạn Lượng giải quyết xong rồi thì bọn họ sẽ rời đi.
Diệp Xu do dự chống cằm, vừa nhìn Kim Vạn Lượng, vừa nhỏ giọng nói với Phong Lễ Hoà: “Vị huynh đệ này của ngài đầu to tai lớn, hai mắt gian xảo, nhìn là biết hay đi vơ vét tài sản, ngấm ngầm làm hại nhiều người.”
Trong sách hung thủ sát hại Kim Vạn Lượng là một tên làm ở phòng thu chi của hiệu thuốc An Khang.
Kim Vạn Lượng biết được tên chưởng quỹ ấy có một chiếc hộp báu vật được tổ tiên truyền lại, hắn ta muốn mua lại nhưng tên chưởng quỹ lại không bán. Hắn ta lòng dạ hiểm ác, sai người dụ con trai người chưởng quỹ ấy đi đánh bài, bày mưu khiến người ta thua cả ngàn lượng bạc. Sòng bạc đòi nợ muốn gửi con trai người chưởng quỹ cho quan đánh chết. Người chưởng quỹ vì muốn cứu con nên đã phải bán chiếc hộp báu vật của tổ tiên cho Kim Vạn Lượng với giá rẻ.
Không lâu sau, con trai của người chưởng quỹ vô tình biết được sự thật bản thân mình bị lừa sinh ra hận Kim Vạn Lượng, cứ thế đi tìm Kim Vạn Lượng tính sổ, muốn thay cha lấy lại chiếc hộp. Con trai người chưởng quỹ bị Kim Vạn Lượng đánh cho gần chết rồi bị đưa lên quan. Vì đã nhận hối lộ của Kim Vạn Lượng nên quan lại đã dùng gậy đánh con trai người chưởng quỹ. Con trai người chưởng quỹ bị đánh một trận thương nặng lại không thể chữa trị, cuối cùng chết trong tù.
Sau khi người chưởng quỹ nhận được xác của con trai mình, hắn ta thề rằng sẽ bắt Kim Vạn Lượng phải trả giá. Hắn ta dùng lệnh Bạch Mai làm mồi nhử để cho Kim Vạn Lượng tưởng thật.