Bọn họ rất hiểu biết về khu rừng trúc này, tìm được vị trí thích hợp để treo mình lên, nơi mà bọn họ hiện thân lại vừa hay có chút ánh trăng có thể hắt xuống trên người bọn họ, làm người khác gần như thấy rõ bóng dáng ma quái của bọn họ, cũng có thể đồng thời che đi sợi dây thừng màu đen dùng để treo bọn họ lên. Nếu không phải do cơn gió đã phá hủy sự hài hòa sáng tối này, Diệp Xu cũng không thể phát hiện sơ hở.
“Không bị sao thì tốt rồi, xem ra những người này cũng không có ý định làm người khác bị thương, cũng không biết vì sao lại muốn giả quỷ để dọa chúng ta.”
Sau đó, Diệp Xu đã quyết định sắp xếp cho Tống Thanh Từ vào trong một căn phòng yên lặng ở hậu viện, nàng nói với Tống Thanh Từ rằng mình đi thiền viện xem tình hình một lát rồi sẽ về. Thật ra trong lòng Diệp Xu cũng có kế hoạch nhỏ của chính mình, nàng không muốn tiếp tục đơn độc ở chung với cái tên ma đầu vô lương tâm chỉ biết nhìn mình ầm ĩ này nữa. Sau khi có ý định đi ra tiền viện, nàng sẽ tìm một cái cớ để không trở lại, sau đó tống cổ Triệu Lăng lại đây ở cùng Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ lại không muốn ở lại một mình, và khăng khăng muốn đi cùng Diệp Xu.
“Ta không dám ở một mình.”
Lý do không thể cãi lại, Diệp Xu còn có thể có biện pháp nào nữa chứ, đương nhiên là dẫn theo đồ vô liêm sỉ không thể vứt bỏ này, cùng nhau đi tiền viện.
Đám người Phong Lễ Hòa vẫn còn ở đứng canh giữ ở ngoài phòng như thường, bốn phía đều rất bình tĩnh, không có gì bất thường. Hắn thấy Diệp Xu đã trở lại, vội hỏi nàng tình hình thế nào, lại không bắt được bóng trắng kia.
“Đuổi kịp, mà không chỉ có một tên, tổng cộng là bốn tên. Bọn họ đều không cao, thân nhẹ như én, khinh công cực tốt.” Diệp Xu không quên nói cho Phong Lễ Hòa, trước đó nàng cảm thấy có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình, rất có thể chính là đến từ bốn người này.
Phong Lễ Hòa cau mày suy nghĩ: "Thân hình thấp bé, khi ẩn náu thì không một tiếng động, giả quỷ trong rừng trúc… Nghe ngươi miêu tả, rất giống như Trúc Lâm Tứ Quỷ. Vì vóc người đặc biệt của bốn người này, họ thấp bé và uyển chuyển nhẹ nhàng hơn người thường, lại có kỹ năng ẩn nấp độc nhất vô nhị, cho nên dù là bọn họ nằm ở nơi nào, cũng giống như bươm bướm đậu xuống bông hoa vậy, nhẹ đến mức khiến người ta không phát hiện được bất kỳ sự khác thường nào. Ngay cả cao thủ với võ công cực cao, cũng không thể phát hiện được sự tồn tại bọn họ. Tuy nhiên, ngoài ưu thế về khinh công, những mặt còn lại của Trúc Lâm Tứ Quỷ đều là khuyết điểm, bình thường chỉ dựa vào việc giả quỷ để dọa người, đến cướp tiền của người khác, cũng không dám giết người hay kết thù.”
“Nhưng vì sao bốn người này sẽ xuất hiện ở chỗ này?” Diệp Xu hỏi.
“Ta cũng thắc mắc điều này,” Phong Lễ Hòa cân nhắc nói, “Toà nhà này là một quỷ trạch nổi tiếng xa gần ở Lư Châu, chẳng lẽ là nơi ẩn náu của bọn họ ư?”
“Có khả năng.” Sau khi Diệp Xu đồng ý, trong lòng nàng đã nghĩ ra một suy đoán vô cùng đáng tin cậy.
Nếu Trúc Lâm Tứ Quỷ này thật sự là trộm, thích cướp bóc tiền của, vậy thì chắc chắn bọn họ đã tích góp được không ít tiền. Rõ ràng bọn họ đã nhìn thấy Phong Lễ Hòa dẫn theo nhiều người tới toà viện này như vậy, mà không nhanh chân chạy trốn, vẫn ở lại chỗ này, có nghĩa là bảo bối của họ đã được cất giấu trong toà viện này, tạm thời không thể lấy đi, cho nên phải trông coi nó. Trước đó khi Diệp Xu ở thiền viện, Trúc Lâm Tứ Quỷ chỉ đang giám sát bọn họ. Lúc nàng và Tống Thanh Từ xuất hiện ở hậu viện, Trúc Lâm Tứ Quỷ đã lập tức giả quỷ xuất hiện, hù dọa bọn họ. Điều này có nghĩa là: Kho báu nằm ở hậu viện.