Nhìn thấy biểu cảm vừa như khóc rống vừa thương tiếc trên mặt hắn ta, Diệp Xu đã chắc chắn trăm phần trăm, nhất định Kim Vạn Lượng đã chết.
Diệp Xu hoàn toàn bò ra từ phía dưới giường, sau đó đi đến bên cạnh Phong Lễ Hòa, chỉ liếc mắt nhìn Kim Vạn Lượng một cái, đã lập tức xoay đầu đi.
Giữa hai đầu lông mày của Kim Vạn Lượng, có cắm một cành mai trắng đang nở rộ.
Ngay sau đó Diệp Xu nhìn về phía Lục Sơ Linh, có hơi không dám đến thăm dò. Nữ chủ của sách gốc chẳng lẽ đã chết dễ dàng như vậy ư?
“Vừa rồi ta có ấn thử mạch đập của nàng ta, nàng ta chỉ hôn mê bất tỉnh thôi.”
Phong Lễ Hòa giải thích với vẻ mặt ủ rũ, sự bi thương và phẫn nộ tột độ đã làm khuôn mặt hắn ta có hơi vặn vẹo, ngay sau đó hắn xoay người, đánh một quyền vào trên cửa, trực tiếp đập nát tấm ván cửa, một số mảnh vỡ bay ra xa đến hai ba trượng, có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn ta, cũng đủ để biết nội lực thâm hậu của người này.
Bảo sao mà hai người này đều không có dấu hiệu giãy giụa, đầu tiên hai người đã bị khói mê làm cho choáng váng, sau đó sát thủ đã thẳng thừng ra tay giết Kim Vạn Lượng.
“Phong đại ca, nén đau thương.” Diệp Xu không biết nên nói gì, chỉ nhẹ giọng nói một câu như vậy.
Phong Lễ Hòa đưa lưng về phía Diệp Xu, sau khi lặng người một lúc lâu, hắn ta từ từ hít vào một hơi, rồi mới quay đầu sang hỏi Diệp Xu, có bị hành động vừa rồi của hắn ta dọa sợ hay không. Nếu có, hắn ta xin lỗi.
Diệp Xu lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.
“Đây đều là lỗi của ta. Là ta chọn vị trí, chọn toà viện, chọn cái gì mà đường hầm, rồi mưu ma chước quỷ lặng lẽ chuồn mất. Một nén nhang trước đó, thế mà ta lại đắc ý tự mãn cho rằng mánh khóe nhỏ của mình đã sắp thành công!” Phong Lễ Hòa nhịn không được cười lạnh hai tiếng, “Ai mà ngờ rằng, ta đã tính toán sai từ lâu, là ta hại chết Kim huynh.”
“Phong đại ca quá mức tự trách rồi, hầu như chưa từng có ai có thể thoát được lệnh Bạch Mai. Người giết hắn là sát thủ của Thăng Dương cung chứ không phải ngươi, cho nên đây không phải là lỗi của ngươi.”
Thật ra Diệp Xu còn muốn nói, thực tế thì cũng coi như Kim Vạn Lượng bị trừng phạt đúng tội, những điều độc ác mà hắn ta phạm phải, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở một mạng của nhi tử của người kế toán kia. Nhưng vào thời điểm này, nàng biết nói điều này là không thích hợp, rốt cuộc sẽ có một ngày chân tướng sáng tỏ, Phong Lễ Hòa sẽ hiểu thôi.
Sau khi Phong Lễ Hòa im lặng suy tư một lúc lâu, hắn ta vẫn không hề nhìn Diệp Xu, chỉ cúi đầu thở dài rồi nói: “Giúp ta kêu mọi người lại đây, để cho bọn họ tới nhặt xác Kim huynh đi.”
Diệp Xu khẽ gật đầu, lần này nàng không cần đi xuống đường hầm nữa, mà trực tiếp đi đường tắt qua bức tường và kêu người tới.
Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa vội vã khiêng Lục Sơ Linh đang hôn mê trở về khách điếm, mời đại phu tới hỗ trợ bắt mạch.
Người của Kim phủ đã tới để nhận xác, người mẫu thân già và cả thê nhi của Kim Vạn Lượng đều có ý trách cứ Phong Lễ Hòa làm việc bất lợi, khóc lóc náo loạn một trận xong, cuối cùng mới đưa thi thể rời đi.
Phong Lễ Hòa không rên một tiếng mà ngồi ở trên tảng đá, một mình im lặng suy tư.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ đứng ở bên cạnh, đều không có rời đi. Những gì có thể khuyên thì Diệp Xu đều đã khuyên rồi, nhưng mà dường như không có tác dụng gì nhiều đối với Phong Lễ Hòa. Diệp Xu lập tức nhìn về phía đầu sỏ gây tội là Tống Thanh Từ bên cạnh, bảo hắn đi khuyên.
Tống Thanh Từ thờ ơ nhìn lại Diệp Xu một cái, hắn vốn không muốn, nhưng cuối cùng vẫn bước đến trước mặt Phong Lễ Hòa, nói với hắn ta một câu: “Sống chết có số.”