Ví dụ như Diệp Xu vẫn sẽ làm ba bữa cơm một ngày cho Tống Thanh Từ như cũ, Tống Thanh Từ cũng sẽ ăn. Nhưng Diệp Xu sẽ không còn nhiệt tình mà chạy đến trước mặt Tống Thanh Từ để giới thiệu ý nghĩa của mỗi món ăn nữa. Dường như Tống Thanh Từ cũng cảm nhận được sự thay đổi này của Diệp Xu, nhưng vẫn chưa cưỡng cầu mà bình tĩnh như cũ. Cho nên mối quan hệ của hai người cứ phai nhạt như vậy.
Mà hôm nay Phong Lễ Hòa gọi hai người bọn họ lại bên nhau, Diệp Xu không chủ động nói chuyện, Tống Thanh Từ cũng càng sẽ không nói.
Sau khi Phong Lễ Hòa xin lỗi xong một lúc lâu, hắn mới phát hiện phản ứng của hai người này đều rất kỳ quái, bèn hỏi bọn họ làm sao vậy.
Diệp Xu ngậm chặt miệng, nhìn cũng không dám nhìn về phía Tống Thanh Từ, nàng bèn cúi đầu nắm lấy góc áo.
Tống Thanh Từ bình tĩnh uống trà, ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của Phong Lễ Hòa.
“Ừm…… Vì ta mới hại các ngươi trì hoãn ở Lư Châu mấy ngày. Cho nên ngày mai chúng ta lập tức xuất phát đi Dương Châu luôn được không?” Phong Lễ Hòa xấu hổ duy trì nụ cười nơi khóe miệng, tràn đầy nghi ngờ trong lòng mà cẩn thận quan sát hai người này.
Diệp Xu gật đầu.
Tống Thanh Từ cũng gật đầu.
Ba người lập tức giải tán, Diệp Xu đi thẳng đến phòng bếp, Tống Thanh Từ đi thẳng lên lầu về phòng của mình.
Phong Lễ Hòa lập tức đuổi tới phòng bếp, muốn hỏi Diệp Xu rốt cuộc sao lại thế này, lại thấy Diệp Xu đang trải một chiếc khăn trải bàn màu trắng lên chiếc bàn vuông bằng gỗ mun, rồi cắm hai bông hồng nguyệt quý xinh đẹp đang nở rộ vào trong chiếc bình gốm màu vàng.
Bỗng nhiên Phong Lễ Hòa có hơi không dám quấy rầy nàng, bèn đứng ngoài cửa sổ nhìn.
Vào mỗi lần có phiền muộn trong cuộc sống, Diệp Xu đều thích nhờ vào việc nấu những món ăn ngon để giữ tâm trạng vui vẻ và trạng thái ổn định.
Chỉ cần tâm tình tốt trạng thái tốt, thì sẽ không có chuyện gì không vượt qua được.
Một cái thớt bằng gỗ trúc, con dao nhà bếp sáng bóng, một miếng thịt ba chỉ đã với nước, hai quả lê, ba quả táo, một hũ thanh mai đã ngâm lên men, nước gừng, hạt tiêu, muối, nước tương và các loại gia vị khác được bày lên đĩa sứ, rồi đặt ngay ngắn trên bàn. Lại đặt thêm một cái lư hương màu trắng ngọc lên, thêm vài cây nhang bên cạnh để dự phòng.
Lần này nàng nấu cơm, muốn tinh tế, thì phải có cảm giác nghi thức.
Diệp Xu vén tay áo lên, cầm lấy miếng thịt ba chỉ nằm trên thớt.
Đây là giống lợn đen được nuôi thả trong núi rừng thiên nhiên không có ô nhiễm, chọn ra một miếng thịt ba chỉ có tỷ lệ giữa mỡ và nạc khá là hoàn hảo, Diệp Xu đặt tên cho nó là “tên Tống đầu heo đáng chết”.
Diệp Xu đột nhiên vứt mạnh miếng thịt ba chỉ xuống lại trên mặt thớt, dùng hết toàn lực, miếng thịt vốn dĩ được cắt dài đã rớt ra phía sau cái thớt, rồi vặn vẹo thành hình nửa vòng tròn.
Diệp Xu cầm lấy chày cán bột, hung hăng nện “bạch bạch” vào miếng thịt ba chỉ, sau đó lại cầm một chiếc xiên tre to và nhọn, “Xiên tre lớn của lão nương, là để trị cái loại có bệnh thiếu đánh này nhà ngươi! Trát trát trát trát……”
Diệp Xu đâm chọc lung tung trên miếng thịt ba chỉ một hồi, ánh mắt còn ác hơn so với trước đó, cực kì dùng sức.
Phong Lễ Hòa từ từ đi đến bên cửa sổ phòng bếp, nhìn thấy một màn như vậy, cũng cảm thấy đau thay cho miếng thịt heo kia.
Diệp Xu cắt nửa phần trên của miếng thịt ba chỉ thành những lát dày, hơn nữa giữ nguyên cho phần phía dưới không bị cắt đứt, rồi lại bày thịt ra đĩa, thêm nước gừng, nước tỏi, hạt tiêu, nước và rượu nếp vào để khử mùi tanh.
“Nghiệp chướng, nhận hết tra tấn ở địa ngục rực lửa đi! Rắc muối lên miệng vết thương rải muối! Rưới nước tương lên! Xoa xoa! Xoa xoa! Tra tấn chết ngươi!”
Phong Lễ Hòa khẽ nhướng chân mày, cảm giác chính mình giống như nhìn thấy một sự kiện bí mật lớn nào đó.