“Điều này thì không cần đâu, ta đã nghĩ xong biện pháp để dạy dỗ bọn họ. Nếu Phong đại ca tức giận vì chuyện bọn họ báo tin cho Thăng Dương cung,muốn bắt bọn họ để thẩm vấn, thì thật ra có thể cùng làm với ta. Ngươi chỉ cần lo canh giữ căn quỷ trạch kia đi, một khi ta tìm được món đồ bảo bối của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không nhịn được mà xuất hiện, đến lúc đó Phong đại ca sẽ có thể bắt gọn bọn họ trong một lần.” Diệp Xu đề nghị.
Sau khi Phong Lễ Hoàng Diệp Xu nói ra suy đoán của nàng về kho báu được giấu bởi Trúc Lâm Tứ Quỷ, hắn ta cảm thấy rất có lý, khen ngợi trí thông minh Diệp Xu, vô cùng ủng hộ cách làm của nàng.
“Được, ngươi đi tìm bảo bối để dụ bọn họ ra đi, ta sẽ tới bắt bọn họ!” Phong Lễ Hòa thẳng thắn đồng ý.
Vài câu đối thoại đơn giản của hai người, đã làm cho Phong Lễ Hòa càng lúc càng phát hiện những điểm tốt của Diệp Xu. Càng như vậy, trong lòng hắn ta lại càng khó chịu, chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau rất có khả năng hắn ta sẽ tạm biệt Diệp Xu, vĩnh viễn không gặp lại, từng đợt rồi từng đợt buồn bực cứ đọng lại trong ngực Phong Lễ Hòa, khiến hắn ta buồn mà không thở nổi.
Sau khi do dự một lúc lâu, rốt cuộc Phong Lễ Hòa đã mở miệng: “Có phải gần đây giữa Diệp cô nương và Tống công tử đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Diệp Xu đang cúi đầu xắt rau, nghe thấy Phong Lễ Hòa nói vậy, bèn ngừng việc trong tay, từ từ ngẩng đầu nhìn Phong Lễ Hòa.
“Ý của ngươi là thế nào?”
“Ta chỉ nghĩ rằng dường như các ngươi ——” Đối mặt với nữ nhân mà chính mình ngưỡng mộ trong lòng, Phong Lễ Hòa thật sự không thể nào hỏi câu “các ngươi có thích nhau không”. Phong Lễ Hòa bèn dùng hai cái ngón tay xua tay múa chân một chút, hai đầu ngón tay trỏ chạm vào nhau một chút, sau đó lập tức tách ra, xem như hắn ta đã hỏi Diệp Xu rằng có phải hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi không.
Sau khi Phong Lễ Hòa xua tay múa chân xong, trái tim đã nảy lên tới cổ họng, căng thẳng cả người, nhìn thẳng chằm chằm vào miệng của Diệp Xu, đau lòng chờ đợi đáp án.
Sau khi Diệp Xu xem Phong Lễ Hòa xua tay múa chân xong, nàng nhíu mày tìm cách hiểu rõ một chút, rồi đột nhiên hiểu ra.
Dù sao Phong Lễ Hòa cũng là một quân tử đoan chính, nhất định sẽ không lan truyền lời nói lung tung, nói mấy câu lải nhải với hắn một chút thì đã sao. Diệp Xu lập tức đi đến cửa phòng bếp, cẩn thận ra bên ngoài thăm dò, xem xét khắp nơi, sau đó nàng đóng cửa phòng bếp lại, đi vòng đến trước mặt Phong Lễ Hòa.
“Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi cũng không thể nói cho người khác, cho dù là ai thì cũng không được. Nhớ kỹ, bất kể người nào cũng không được!”
Phong Lễ Hòa nghe được lời này, trong lòng cảm thấy không ổn. Suy cho cùng, nữ tử rốt cuộc tương đối dè dặt hơn một ít, Diệp Xu lại muốn nói chuyện này với hắn một cách cẩn thận như thế, vậy chuyện nàng thích Tống Thanh Từ tám phần là sự thật. Thật ra, khi nhớ lại và cẩn thận suy nghĩ, việc này cũng không phải không nằm ngoài dự đoán, mỗi ngày Diệp Xu làm ba bữa cơm cho Tống Thanh Từ, chăm sóc chu đáo, quan tâm thăm hỏi mọi thứ, thậm chí còn cẩn thận lột hạt dưa cho Tống Thanh Từ. Có lẽ chỉ có hắn ta đang lừa mình dối người, cho rằng Diệp Xu chỉ đang quan tâm Tống Thanh Từ một cách đơn thuần mà thôi.
Trong lòng Phong Lễ Hòa buồn bã vô cùng, trái tim thấp thỏm bất an của hắn ta, hiện giờ giống như bị đặt trên một sợi dây, mà sợi dây đã bị kéo căng đến tận cùng, đối diện với vực sâu vạn trượng. Chỉ chờ Diệp Xu vừa nói ra xong, trái tim của hắn ta sẽ lập tức bay nhanh ra ngoài, hung hăng rơi xuống phía đáy vực, nát nhừ.
Phong Lễ Hòa cố gắng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh, và cuối cùng đã gật đầu với Diệp Xu rất dứt khoát.