Sau khi Phong Lễ Hòa đã nghĩ thông suốt thấu đạo lý này, hắn ta lập tức quyết định đi vòng lại, không ngờ rằng đã đến trước phòng Tống Thanh Từ.
Cửa đột nhiên mở ra, Tống Thanh Từ đi ra từ trong phòng, sau khi thấy Phong Lễ Hòa, Tống Thanh hỏi hắn có việc gì không. Phong Lễ Hòa vội lắc đầu cười mỉa nói không có, sau đó Phong Lễ Hòa chú ý tới đôi tay mảnh khảnh kia của Tống Thanh Từ, gần như chính là da bọc xương, dù vẫn tính là đẹp, rõ ràng cực kì thon dài. Nhưng ai lại để ý đến vẻ đẹp như thế này chứ, thật đáng thương.
Khi Phong Lễ Hòa đưa mắt nhìn Tống Thanh Từ lần thứ hai, ánh mắt tràn ngập sự đồng cảm, khẽ gật đầu với hắn, rồi vội vàng đi xuống lầu.
Triệu Lăng tò mò đi ra từ phòng trong, đứng ở bên cạnh cung chủ nhà mình, cùng cung chủ nhìn về bóng dáng của Phong Lễ Hòa.
“Bước chân của hắn đi đến hướng này, mà lại nói không có việc gì, chắc chắn có điều gì kỳ lạ trong đó.” Triệu Lăng dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn về phía Tống Thanh Từ, muốn biết hắn có cần thủ tiêu Phong Lễ Hòa này hay không.
Tống Thanh Từ chưa có bất kì phản ứng gì, đi vòng về trong phòng rồi tiếp tục đọc sách. Triệu Lăng lập tức phân phó thuộc hạ, quan sát chằm chằm mỗi một hành động của Phong Lễ Hòa. Hiện tại cung chủ không muốn giết thôi, chứ không có nghĩa là sau này sẽ không muốn giết. Đúng lúc tay hắn ngứa ngáy, cũng đã lâu chưa giết một cao thủ giang hồ giống như Phong Lễ Hòa.
Tư cập này, ánh mắt vẫn luôn không gợn sóng của Triệu Lăng, rốt cuộc đã nổi lên một chút hưng phấn nơi đáy mắt.
……
Chạng vạng.
Diệp Xu làm một nồi cháo chân giò hun khói bông với hai đĩa đồ ăn kèm, đưa cho Triệu Lăng, để hắn bưng đến cho Tống Thanh Từ.
Trước khi Triệu Lăng bước đi, hắn ta lấy ra một cây trâm ngọc từ trong tay áo, đưa cho Diệp Xu.
Kết cấu của chiếc trâm ngọc rất sáng bóng và mịn màng, trên đầu trâm có khắc ba bông hoa đào.
Diệp Xu khó hiểu nhìn thoáng qua: “Ngươi có ý gì?”
“Công tử mua tặng cho cô nương.” Triệu Lăng cứng đờ trần thuật lại.
“Lúc trước hắn đã tặng ta một cái trâm vàng vì sao lại đưa nữa?” Diệp Xu vẫn nghi ngờ.
“Không biết.” Sau khi Triệu Lăng nói xong câu này, hắn ta vẫn duy trì động tác đưa trâm như vừa rồi, nghệch mặt ra nhìn Diệp Xu, yên lặng chờ nàng nhận lấy trâm. Có lẽ nếu Diệp Xu không nhận, Triệu Lăng sẽ duy trì tư thế này cho đến ngày mai.
Nghĩ đến thói quen không thích bị người ta từ chối của đại ma đầu, Diệp Xu cảm thấy chính mình hầu như không có lựa chọn thứ hai.
Nàng nhận lấy chiếc trâm ngọc, cười một cái với Triệu Lăng: “Vậy làm phiền ngươi thay ta cảm ơn hắn.”
“Xin lỗi, ta làm không được.” Sau khi Triệu Lăng thoải mái từ chối Diệp Xu, hắn ta lập tức bưng đồ ăn rồi sải bước đi.
Diệp Xu nhìn chằm chằm bóng dáng của Triệu Lăng, rất muốn phi con dao phay trong tay về phía hắn.
Nàng chỉ biết, đại ma đầu tự dưng đưa đồ cho nàng, nhất định không có ý tốt. Hắn nghĩ chỉ cần có một chiếc trâm ngọc thấp kém này, là sẽ có thể phá vỡ cuộc chiến tranh lạnh mà nàng đã kiên trì nhiều ngày sao. Nghĩ cũng không cần nghĩ, ngươi không nói lời nào, ta cũng sẽ không nói lời nào, thế giới cực kỳ tốt đẹp!
Nàng nắm chặt chiếc trâm ngọc lạnh lẽo trơn bóng trong tay, cảm thấy rất thoải mái, lại dùng tay vuốt ve hai lần, sau đó nhớ tới ngọc bội hình xương cốt mà lúc trước hắn đưa cho mình. Diệp Xu trở về phòng đi tìm ra, hai bên đối lập nhau. Trâm ngọc tuy tốt, đã thuộc thượng phẩm, nhưng hoàn toàn không thể so với chất liệu của khối ngọc bội này.
Diệp Xu cảm thấy thói quen tặng đồ này của đại ma đầu dường như cũng chẳng khác gì hoàng đế. Nếu yêu ma mãn nguyện, sẽ lập tức hào phóng ban thưởng; nếu không vui vẻ, sẽ bắt đầu chơi đùa với mạng người.
Diệp Xu đặt ngọc bội ở trong tay đùa nghịch nửa ngày, rồi thả lại nó vào trong hộp gấm.