Triệu Lăng nghe vậy trong lòng rất nghi hoặc, lén nhìn cung chủ nhà mình, cảm thấy hắn rất khác thường! Cung chủ không muốn giết nàng, thật sự chỉ muốn đánh cờ với nàng mà thôi. Cũng đúng, nàng nấu cơm ngon như vậy, người cũng thông minh, nếu đổi thành hắn ta, hắn ta cũng không nỡ giết. Thế nhưng cung chủ có thể phá lệ với Diệp cô nương, đủ để chứng minh Diệp cô nương không phải là người bình thường trong mắt cung chủ.
"Ta mù quáng thì thôi, là công tử hay quên hay trí nhớ ta tốt, đọc thêm mấy quyển sách, đương nhiên không thầy cũng tự hiểu được." Diệp Xu cười ha ha.
"Ban đầu ta dự định ngươi thua sẽ hỏi ngươi vài chuyện. Nhưng bây giờ ngươi thắng, ngươi muốn gì có thể nói." Ánh mắt Tống Thành Từ lạnh nhạt, có hơi tiếc nuối vì không hỏi được 'vài chuyện' này. Nhưng có lẽ đó là ý trời, từ từ cũng không sao.
Tống Thành Từ lại nhìn về phía Diệp Xu, nhìn nàng trầm tư một lúc lâu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, Tống Thành Từ không nhịn được, cuối cùng cũng hỏi lại nàng muốn gì.
Muốn chạy! Muốn đại ma đầu ngươi đừng đi theo ta nữa!
Nhưng lời này sao có thể nói ra được, nếu nói ra sẽ phải chết.
Nếu không thể muốn thứ nàng muốn nhất, vậy nàng còn muốn cái gì. Đòi tiền thì nàng cũng có tiền, hơn nữa có vẻ rất tầm thường, nam nhân đều chán ghét nữ nhân tham tiền. Muốn người là Triệu Lăng và Thạch Thiên Cơ cũng không hiếm lạ, không khống chế được. Hơn nữa nàng dẫn hai người nguy hiểm đó bên người, quả thật là tự rước phiền phức cho mình, ngu ngốc mới làm vậy.
Vậy nên, nàng có thể muốn gì?
Diệp Xu làm như nhìn thấu, đây vốn không phải là vấn đề ban thưởng, đây là vấn đề về cách biểu hiện.
Diệp Xu híp mắt, nàng cười với Tống Thành Từ, nói: "Ta muốn công tử có thể ăn cơm ngon hàng ngày, chăm sóc bản thân thật tốt, cả đời bình an, có thể chứ?"
Tống Thành Từ đang lạnh nhạt bỗng khựng lại, hắn có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Xu, không ngờ Diệp Xu bỗng nói ra câu này.
Triệu Lăng ở bên cạnh nghe vậy xúc động không thôi, thậm chí trong đầu liên tục lên tiếng ủng hộ: Đồng ý với nàng, đồng ý với nàng, đương nhiên phải đồng ý với nàng!
"Có thể."
Tống Thành Từ khẽ đồng ý, khóe môi cong lên một độ cong rất đẹp, đến cả đôi mắt rũ xuống cũng chứa sự dịu dàng, ánh mắt lưu luyến, bỗng cười dịu dàng như gió xuân.
Diệp Xu chưa bao giờ chú ý tới dáng vẻ đại ma đầu cười dịu dàng lại tuyệt đẹp như vậy, mặc dù chỉ đơn giản là khóe miệng nhếch lên, nhưng lại giống như một bức vẽ chấm phá, màu mực bay bổng, vô cùng thu hút.
“Mỹ nhân trong tận xương tủy”, hôm nay Diệp Xu coi như được mở mang kiến thức, trên người đại ma đầu đủ điều đó.
Diệp Xu nhìn trộm Tống Thành Từ vài lần, mãi đến khi nàng nghe thấy tiếng bước chân Triệu Lăng đi bưng trà ở bên cạnh, Diệp Xu mới nhận ra hình như mình có hơi thất lễ.
Nàng xấu hổ, đứng bật dậy, nói với Tống Thành Từ: "Trời cũng không còn sớm nữa, cũng đã chơi cờ xong, nếu không còn chuyện gì, ta xin trở về nghỉ ngơi trước."
Lúc Diệp Xu nói câu này, trong lòng rất bất an, liệu đại ma đầu có chất vấn nàng vấn đề như là “có phải ngươi thích ta đúng không?” hay không, cũng may là không có. Đại ma đầu chỉ ngoan ngoãn đứng dậy, tỏ vẻ muốn đưa nàng về.
Diệp Xu thả lỏng, ngoài miệng thì cười ngọt ngào, nàng vội xua tay tỏ vẻ không cần đưa, xoay người đi đến cửa thì nhận ra Tống Thành Từ vẫn đi theo.
"Vậy ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, sáng mai gặp." Diệp Xu híp mắt, cười ngọt ngào với Tống Thành Từ, rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Tống Thành Từ nhìn thấy Diệp Xu về đến phòng, hắn mới đóng cửa lại.
Bên trong, Triệu Lăng đang bưng trà, bỗng thấy sau lưng lạnh run, hắn ta cứng đờ tại chỗ, không dám lộn xộn.
Tống Thành Từ lại ngồi bên cửa sổ, nhưng lần này hắn ngồi chỗ Diệp Xu vừa ngồi. Hắn im lặng nhìn ván cờ, một lúc lâu vẫn chưa ngẩng đầu.