Mấy ngày nay, sớm chiều phải đua diễn với đại ma đầu, quả nhiên đã làm tăng kỹ thuật diễn của nàng.
“Không còn ai biết chuyện này, Trang Phi cũng không biết, ta vẫn luôn đè chuyện này ở trong lòng.” Diệp Xu hít hít cái mũi, sau đó nàng phát hiện Tống Thanh Từ đưa khăn đến trước mắt nàng, nhưng không đợi nàng tiếp nhận, mà hắn trực tiếp thay nàng lau nước mắt.
Động tác này, vậy mà còn rất tự nhiên!
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói bậy với người khác.” Tống Thanh Từ an ủi nói.
“Cho nên, hiện tại chính ta là ai ta cũng không rõ, trong khoảng thời gian này ta nào có tư cách gì nói về nữ nhi tình trường với công tử, đại khái là do –” Diệp Xu cắn răng nói: “Khó kìm lòng nổi, là do ta không khống chế bản thân mình tốt. Cha ta có võ công cực cao, tính tình lại không tốt, lần này đi Pháp Hoa Tự ta không hoàn thành nhiệm vụ như ý cha ta muốn, hiện giờ trên đường về ta lại luôn chậm trễ như vậy, chỉ sợ đã chọc giận lão ta rồi. Nhưng ta không dám trở về sớm để đối mặt với lão ta, ta không phải thân sinh nữ nhi của lão ta, ngươi có thể lý giải tâm tình của lão ta không?”
Tống Thanh Từ gật gật đầu, sự đen tối dưới đáy mắt hắn càng tăng hơn. Hắn nắm chặt tay Diệp Xu, đang định mở miệng nói rõ với nàng, lại phát hiện đột nhiên Diệp Xu đột nhiên đứng lên.
“Mười mấy năm qua, ta vẫn sống trong lời nói dối và lừa gạt, ta thật sự chịu đủ rồi.” Diệp Xu đưa lưng về phía Tống Thanh Từ, bỗng nhiên nàng che miệng lại buồn rầu nói: “Cho nên trước khi giải quyết xong chuyện này, ta không muốn liên lụy đến bất kỳ kẻ nào, càng không muốn liên lụy đến công tử.”
Nàng nói nàng vẫn luôn sống trong lời nói dối và lừa gạt, nàng chịu đủ chuyện này rồi.
Sau khi Tống Thanh Từ nghe thấy những lời này, cau mày, thu hồi những lời muốn nói ra lại.
“Công tử có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta không?” Diệp Xu cúi đầu dùng tay áo lau khô nước mắt, sau đó ra vẻ điềm tĩnh xoay người, dùng ánh mắt trong veo nhìn về phía Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ gật đầu.
“Mong công tử hãy quên ta đi –”
Diệp Xu hít một hơi thật sâu , sau đó một lần nữa bụm mặt, bỏ chạy.
Không thể không nói rằng, hành vi che mặt bỏ chạy này, sắp biến thành sở trường đặc biệt của nàng rồi.
Sau khi Diệp Xu chạy một hơi về đến phòng, nàng rửa mặt, phân phó Trang Phi thu thập đồ đạc, các nàng cần lập tức rời khỏi đây.
Trang Phi thấy đôi mắt của Diệp Xu sưng đỏ lên, nàng ấy hoảng sợ, vội vàng hỏi Diệp Xu bị làm sao.
“Không có việc gì.” Diệp Xu bình tĩnh mà hít hít cái mũi một chút: “Không phải ngươi luôn cảnh báo ta, ta và Tống công tử không có khả năng sao, hiện tại đúng là không có khả năng, thật thoải mái.”
“Sao cơ?” Trang Phi không nghĩ tới sự tình lại phát triển nhanh như vậy: “Hắn rất thích cô nương, ta cũng thẳng thắn với cô nương luôn, hắn chính là muốn ăn thịt thiên nga, đã sớm mơ ước mỹ mạo của cô nương rồi!”
“Là do ta thích hắn trước.”
Lúc trước nàng đã trêu ghẹo người ta trước, lúc Diệp Xu lau nước mắt chạy vội trở về, vừa chạy vừa nghĩ đến chuyện này, trong khoảng thời gian qua dường như nàng đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác hiểu lầm. Dù sao đã muốn đường ai nấy đi, chửi bới người ta cũng không tốt, huống hồ đối phương là đại ma đầu, tùy tiện chửi mắng người này sẽ phải trả giá đại giới, không bằng đẩy hết trên người nàng.
“Cái gì?” Lần thứ hai Trang Phi kinh ngạc, nhưng lúc nàng ấy lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Diệp Xu một lần nữa, thì nàng ấy ngẫm lại, có lẽ bản thân nàng ấy đoán sai rồi: “Vậy thì hắn cũng thật quá đáng, cô nương thích hắn như vậy, là phúc khí của hắn. Hắn làm sao dám để cô nương thương tâm mà khóc như vậy, ta muốn tìm hắn tính sổ!”
“Ngươi đừng làm loạn, thu dọn đồ đạc đi.” Diệp Xu khuyên bảo nàng ấy.