Diệp Xu cảm thấy lão ta cười không có bao nhiêu vui vẻ gì.
“Chỉ làm cho ta một phần, hay còn làm cho người khác nữa?” Sau khi Diệp Hổ ngồi xuống, trước tiên lão ta cầm lấy cái thìa khoáy chén cháo hai lần, dáng vẻ giống như muốn ăn cơm.
“Bên Tống công tử cũng có.”
Tiếng nói của Diệp Xu vừa dứt, chiếc thìa đang khuấy chén cháo trên tay Diệp Hồ tạm dừng, ngay sau đó lão ta buông tay, chiếc thìa rơi xuống thành chén, vang lên tiếng “cạch” một tiếng.
“Hai người các ngươi đúng là tình chàng ý thiếp, nùng tình ý mật nhỉ.”Diệp Hổ lại cười, lúc này nụ cười trên mặt lão ta càng xán lạn hơn lúc nãy.
Diệp Xu nhìn ra được, đây là điềm báo cho việc lão ta sắp phát hỏa. Lúc trước nàng còn cảm thấy lão ta có thái độ gì cũng không sao cả, có đại ma đầu che chở, nàng chắc chắn sẽ được an toan. Nhưng hiện tại Diệp Xu ý thức được, tại bên trong Lăng Vân Bảo, vì an toàn của bản thân, tốt nhất là nàng không nên đắc tội vị “phụ thân” biến thái này.
“Cha cảm thấy dùng hắn được không?” Diệp Xu hỏi lại.
Diệp Hổ lập tức thu lại nụ cười trên mặt, liếc mắt nhìn Diệp Xu.
“Tống công tử tuy uyên bác học cao hiểu rộng, nhạy bén hơn so với người thường, nhưng ở phương diện tình cảm lại đơn thuận hơn bất kỳ kẻ nào. Nếu con quyết định dùng hắn, đương nhiên phải nắm được trái tim hắn thì con mới dễ dàng khống chế hắn được. Bằng không, dù có bồi dưỡng ra một người như hắn, cũng chỉ là may áo cưới cho kẻ khác.” Diệp Xu giải thích xong, còn nhẹ giọng hỏi Diệp Hổ như vậy có được hay không.
Diệp Hổ nheo đôi mắt lại nhìn Diệp Xu một lúc lâu, bỗng nhiên lão ta cười ha ha: “Nữ nhi ngoan của ta, cuối cùng thì con cũng thông minh ra rồi đấy. Lúc trước nhìn con hạnh sự thô lỗ hung hăng, cha còn lo lắng con không giỏi ở phương diện dùng người, sao bây giờ lại đột nhiên hiểu biết ra rồi?”
“Không dối gạt cha, chuyện ở Pháp Hoa Tự, khiến nữ nhi nhận được rất nhiều giáo huấn. Vào thời khắc suýt chút nữa Thạch Thiên Cơ giết được con, thất khiếu của con dường như được thông hết, suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều, càng buồn bực lúc trước bản thân thật vụng về. Cho nên, sau khi bị Chu Tam tỷ hãm hại, Chu Cao Hi uy hiếp, còn có sự châm chọc của Bạch Tú Tú…Nữ nhi nhìn nhận lại mấy chuyện này, đều có suy nghĩ khác với trước kia.”
Mục đích chính mà Diệp Xu muốn biểu đạt với Diệp Hổ chính là: Nàng đột nhiên hiểu chuyện, loại chuyện này tuy hiếm thấy, nhưng không phải không có khả năng.
“Con còn nghĩ đến công việc của cha cũng không dễ dàng, cho nên sau khi trở về nhà, dù có đang mệt, con cũng muốn vì cha mà làm chút chuyện gì đó, để hiếu kính với cha.” Cuối cùng Diệp Xu còn không quên lừa tình Diệp Hổ.
“Rất tốt.” Diệp Hổ dùng muỗng múc một ngụm cháo rồi bỏ vào miệng, ngay sau đó nhướng mày lên, hơi kinh ngạc nhìn Diệp Xu một cái. Sau đó lão ta cắn một ngụm củ mài, rồi gật gật đầu.
“Đây là thứ gì?” Diệp Hổ hỏi Diệp Xu nước chấm phía trên củ mài.
“Đó là sốt chua từ mơ rừng, mơ rừng nghiền nát rồi thêm chút gia vị rồi ngao lên một chút là được. Thật ra thứ này chỉ có mùi vị như vậy, nhưng chỉ cần đặt bên cạnh củ mài, thì hương vị sẽ rất tốt.” Diệp Xu giải thích.
“Đúng là như vậy.” Diệp Hổ vui mừng cười, trong mắt lão ta hàm chứa sự sủng ái, lão ta nghiêng đầu đánh giá Diệp Xu một phen: “Không thể tưởng được, Xu Nhi của ta nói hiểu chuyện là hiểu chuyện.”
“Cha, con đã lớn như vậy rồi, nên sớm hiểu chuyện. Chỉ hận nữ nhi hiểu chuyện quá chậm, khiến người phải nhọc lòng nhiều năm như vậy.” Diệp Xu cười nói.
Diệp Hổ nhếch môi lại cười một tiếng, lão ta ý bảo Diệp Xu ngồi xuống, lại gọi người thấy thêm chén đũa, để Diệp Xu ăn cơm sáng với lão ta.
Đối mặt với người cha biến thái, đương nhiên Diệp Xu không ăn uống được gì, chỉ cúi đầu một ngụm lại một ngụm máy móc để đồ ăn vào miệng, còn thường thường dùng dư quang khóe mắt quan sát Diệp Hổ.