Mà nay đại ma đầu dựa vào nàng đi vào bên trong, có thể trực tiếp đi đến khu vực trung tâm, hiển nhiên là thuận lợi hơn rất nhiều.
Tuy rằng nàng không biết mục đích đại ma đầu làm vậy vì cái gì, nhưng mặc kệ mục đích của hắn là gì, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hắn lại có thể lợi dụng nàng.
Mặc dù trước đó hắn có lòng tốt gắp xương cá giúp nàng, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật hắn là “cặn bã”.
Diệp Xu kiềm chế cảm xúc muốn bốc cháy của mình, trong lòng lẩm nhẩm quy tắc chung của mình và đại ma đầu “không giả vờ, không đùa cợt, không tùy hứng”. Diệp Xu tiếp tục mỉm cười giả tạo, sau đó cúi đầu rót một ngụm trà vào miệng, trong lòng trở mặt khinh bỉ hắn vô số lần.
Diệp Xu không muốn tiếp tục ở lại với Tống Thanh Từ nữa, lấy cớ là đi gặp Diệp Hổ rồi rời đi.
Tống Thanh Từ cũng không ngăn cản, sau khi đưa mắt nhìn theo Diệp Xu rời đi, hắn vẫn như cũ ngồi trong đình nghỉ mát thưởng trà.
Diệp Xu từ xa xa quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng Tống Thanh Từ một cái, tức giận hừ một tiếng. Ngay lập tức, nàng ra lệnh cho Trang Phi phái người âm thầm theo dõi chặt chẽ chủ tớ Tống Thanh Từ, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải báo cáo.
Khắp nơi trong Lăng Vân Bảo đều là người của Diệp Hổ, lần đầu Tống Thanh Từ tới nơi này, không rõ danh tính lai lịch, với tính cách đa nghi của Diệp Hổ nhất định sẽ có cảnh giác với Tống Thanh Từ và phái người theo dõi hắn. Cho nên bây giờ nàng phái người theo dõi Tống Thanh Từ, dù có bị Tống Thanh Từ phát hiện thì hắn cũng sẽ nghĩ là người của Diệp Hổ, sẽ không nghi ngờ nàng.
Trang Phi thì cho rằng cô nương nhà mình đang lo lắng cho sự an toàn của Tống Thanh Từ, nên mới phái người trông chừng, vì thế nàng ấy cũng không hỏi nhiều, vội vàng đi sắp xếp.
Trong Bồ Thảo Đường.
Diệp Hổ đang ngồi bên cạnh bàn chăm sóc một chậu hoa lan, nhân tiện nghe thuộc hạ báo cáo tình hình hôm nay Diệp Xu đưa Tống Thanh Từ đi dạo phố.
“Bảo chủ không chỉ kề tai nói chuyện với tên kia, mà còn đút ăn ngay trên đường, tay trong tay đi dạo, thậm chí trực tiếp thú nhận mối quan hệ giữa hai người trước mặt Tôn Nhị Phụng.”
Sau khi Diệp Hổ giơ tay đuổi người báo cáo đi, lão ta cụp mắt uống trà. Sau đó lão ta mới nhướng mi, hỏi Thí Ảnh đang đứng bên cạnh đợi lệnh rằng hắn ta nghĩ thế nào về chuyện này.
“Có lẽ bảo chủ thật lòng thích tên Tống công tử kia.” Thí Ảnh thành thật nói ra suy đoán của mình, sau đó hắn ta nhìn về phía Diệp Hổ, chờ chỉ thị.
Một ngày trước bảo chủ còn tuyên bố trước lão Bảo chủ rằng chỉ lợi dụng Tống Thanh Từ, mà nay lại khanh khanh ta ta cùng với hắn ở trên đường. Lão Bảo chủ sao có thể để cho nàng tùy ý lừa gạt, lần này nhất định phải dạy dỗ tàn nhẫn một chút, chỉ sợ lần trừng phạt này so với Bạch Tú Tú lần trước thì chỉ có hơn chứ không kém.
“Không có lén lén lút lút, điều này chứng tỏ trong lòng nó trong sạch.” Diệp Hổ ngược lại cảm thấy với tính cách của Diệp Xu, nếu nàng thật lòng thích tên thư sinh kia, nàng đương nhiên sẽ âm thầm che chở, sẽ không công khai quang minh chính đại như thế.
Nếu Diệp Xu không có nói dối lão ta, Diệp Hổ sẵn lòng tin tưởng con gái của lão ta luôn trung thành với lão, từ đó rút lại mệnh lệnh, không còn phái người giám sát Diệp Xu và Tống Thanh Từ nữa.
Diệp Xu bị chọc cho một bụng lửa giận không có nơi nào để xả, vậy làm sao để giải tỏa? Chỉ còn cách là nấu đồ ăn ngon.
Lần lượt thêm đường phèn vào đậu đỏ, đậu xanh, hạt sen, nấm tuyết và hạt ý dĩ rồi chưng lên.
Sau khi trộn đều hỗn hợp bột nếp, bột đậu, bột hạt dẻ, khoai lang và bí đỏ lại với nhau, tiếp đến nặn thành những viên bánh trôi nhỏ hình tròn, sau khi luộc chín, lại thả vào nước đá ướp lạnh một chút rồi vớt ra.