“Là Tung Xuân Tán, không có thuốc giải, trừ phi làm loại chuyện kia.”
Trang Phi hận bản thân bất lực, tức giận đến nổi hai mắt đều đỏ lên. Nàng ấy vội vàng chạy đến dựa vào trước giường, không còn cách nào khác khuyên nhủ Diệp Xu nghĩ thoáng lên.
“Cô nương, bây giờ công tử chính là thuốc giải của ngài. Hai người lưỡng tình tương duyệt, làm chuyện kia sớm cũng không có trở ngại gì cả. Chờ giải độc xong rồi, thuộc hạ nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu phía sau màn đến, để cho cô nương bầm thây vạn đoạn.”
“Ta không cần thuốc giải, không được gọi hắn.” Diệp Xu lui vào trong giường, hai tay bao bọc bản thân lại, cắn răng chịu đựng.
Trang Phi thấy thế, gấp đến độ không nhịn được rơi nước mắt: “Tại sao chứ? Độc này nếu không giải, gân mạch toàn thân cô nương sẽ nổ tung mà chết!”
“Không được gọi hắn, nếu ai trong các ngươi dám không nghe lời của ta, ta sẽ giết người đó.” Hàm răng Diệp Xu run lên cảnh cáo những người có mặt ở đây, để cho bọn họ lui xuống hết, khóa kỹ cửa chính và cửa sổ.
Trang Phi do dự một chút, xoay người dẫn người rời đi.
Không lâu sau, cửa bị mở ra, tinh thần Diệp Xu đã ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sau đó nàng mơ hồ nhận ra Trang Phi bắt một người đi vào, vội vã muốn cởi quần áo của người này.
Diệp Xu cố gắng tập trung tinh thần chớp mắt hai cái, mới nhìn rõ được đó là chàng trang dung mạo anh tuấn, bị trói gô đến, miệng bị bịt kín bằng một cục vải trắng. Sau khi chàng trai nhìn thấy Diệp Xu ở trên giường, ánh mắt tức khắc trừng lớn, lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ, tiếng kêu hu hu của hắn ta càng dữ dội hơn, mặt và cổ đều đỏ bừng.
Diệp Xu lập tức ra lệnh cho Trang Phi thả hắn đi.
“Xin thứ lỗi cho thuộc hạ khó có thể nghe lệnh. Thuộc hạ biết ngài hơi khó xử, nhưng ải này ngài nhất định phải vượt qua. Ngài không muốn Tống công tử, thuộc hạ ra ngoài tìm cho ngài một người tương tự.”
“Cút!”
Khi Diệp Xu rống lên, bả vai nàng chạm một cái vào khung giường, lập tức một cảm giác tê dại giống như bị điện giật xẹt qua khắp người nàng.
“Cô nương, ta cầu xin ngài.” Trang Phi quỳ trên mặt đất dập đầu với Diệp Xu: “Lão Bảo chủ cũng lo lắng cho ngài nữa, ông ấy nghe nói ngài không nghe lời, còn dặn dò tiểu nhân nếu không được thì đánh ngài hôn mê rồi làm.”
“Các người đều không phải người tốt.” Diệp Xu nhớ đến bản thân đã chịu tủi thân trong khoảng thời gian dài như vậy, nước mắt không nén nổi mà chảy xuống ào ào.
Loại độc Tung Xuân Tán này nàng cũng biết, nó được trong sách miêu tả là một loại xuân dược “không làm sẽ chết”, thực sự là không có thuốc giải.
Nữ chính trong sách sau khi trúng loại độc này đã làm với nam chính, tình cảm của hai người nhanh chóng tăng vọt.
Nhưng Diệp Xu không thích cách thúc đẩy tình cảm này, hơn nữa giữa nàng và Tống Thanh Từ cũng không giống như nam nữ chính đã sớm âm thầm hứa hẹn tình cảm với nhau như vậy.
Còn chuyện cưỡng ép một phụ nam nhà lành và làm loại chuyện này với chàng trai hoàn toàn xa lạ, Diệp Xu đời này cũng không thể nào làm được.
Đúng vậy, nàng thà chịu chết, cũng không muốn làm như vậy. Có lẽ sau khi chết, nàng còn có thể xuyên trở về. Nghĩ rằng chết như vậy thì cũng không đáng sợ lắm.
“Xin cô nương đừng ép buộc thuộc hạ ra tay, ta tuyệt đối không thể trơ mắt mà nhìn cô nương ra đi như vậy được. Trinh tiết không quan trọng, mạng mới quan trọng.” Trang Phi khóc lóc dập đầu với Diệp Xu, xin nàng nhất định phải ba bốn, giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất: “Nam nữ giang hồ không để ý chuyện vặt vãnh, lần này mất rồi thực ra cũng không sao cả. Trước kia ta nghe nhóm bà tử nói qua, sau khi trải qua loại chuyện này lần đầu tiên, ngược lại sẽ cảm thấy sung sướng, sao cô nương không thử xem sao.”
“Được, ngươi đi gọi Tống công tử tới, dẫn người này đi, trước để cho ta yên tĩnh một mình.”