Bạch Tú Tú vội vàng quỳ xuống đất, chủ động đề nghị Diệp Hổ nên cảnh cáo nghiêm khác Yến Vương phủ, để hắn biết đắc tội với Lăng Vân Bảo có kết cục gì: “Cũng coi như báo thù cho bảo chủ!”
Diệp Xu nghe câu cuối của Bạch Tú Tú nhắc đến nàng thì khó chịu mím chặt miệng. Nữ nhân này muốn tẩy trắng ở trước mặt Diệp Hổ, hãy lấy đại cục làm trọng sao, nàng ta dùng sai chỗ rồi.
Diệp Hổ tinh mắt bắt được động tác bĩu môi vô cùng nhỏ của Diệp Xu.
“Xu nhi, con nghĩ sao?” Diệp Hổ híp mắt lại, sắc mặt lại âm trầm đáng sợ như cũ. Bây giờ khí chất tàn nhẫn toát ra từ cơ thể đã khiến mọi người không dám để ý vẻ ngoài tuấn tú của hắn.
“Nữ nhi cảm thấy không giống Yến Vương phủ làm.” Nếu Diệp Hổ đã hỏi thì Diệp Xu dứt khoát trả lời.
Bạch Tú Tú nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Diệp Xu, trong ánh mắt chứa tia nghi ngờ và cười nhạo. Nàng ta cảm thấy lời của Diệp Xu vô cùng ngu xuẩn, bởi nàng ta đã điều tra rõ ràng.
“Vậy sao?” Diệp Hổ đang híp mắt thì mở ra nhìn Diệp Xu, ý bảo nàng nói tiếp.
“Chuyện của Pháp Hoa Tự, Chu Tam tỷ châm ngòi ly gián rất xảo diệu, nếu không phải vô tình điều tra, người ta khó phát hiện ra mục đích ẩn giấu sau lưng nàng ta. Nhưng chuyện hạ dược lần này lại quá rõ ràng, như cố tình để nó rõ ràng như vậy. Yến Vương phủ và cha đã lui tới nhiều năm, chắc chắn sẽ biết ít nhiều về thực lực của Lăng Vân Bảo. Bọn họ không muốn xúc phạm cha, bị người vạch trần bộ mặt thật, làm sao có thể làm chuyện ngu ngốc để người khác phát hiện quá dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không biết, thực lực của cha dễ dàng tra được trên người bọn họ?”
Diệp Hổ lười biếng “Ừm” một tiếng, đồng ý với quan điểm của Diệp Xu, sau đó ánh mắt hắn rơi phía trên người Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nghe Diệp Xu giải thích, sợ tới mức run rẩy quỳ xuống, muốn phản bác, khi nhưng bắt gặp ánh mắt của lão Bảo chủ, nàng ta chợt hiểu ra bản thân đã điều tra thất bại, không thể thực hiện yêu cầu của lão Bảo chủ. Đây là cơ hội cuối cùng để nàng ta lập công chuộc tội. Bạch Tú Tú sợ tới mức cả người run rẩy, răng cũng bắt đầu va vào nhau. Nàng ta linh cảm chắc chắn lần này mình sẽ chết.
“Đây là kế hoạch của thiếu bảo của Đông Cung, thái tử Ngụy Nhạc Hiền. Mục đích chính là muốn châm ngòi quan hệ của Lăng Vân Bảo và Yến Vương phủ, khiến chúng ta đấu tranh nội bộ. Tên nha hoàn kia chỉ là lấy lòng Chu Tam tỷ thôi, chứ không phải là người của Chu Tam tỷ. Hơn nữa, tiểu nhị của hiệu thuốc cũng là do Ngụy Nhạc Hiền sắp xếp, mục đích là để vu khống Yến Vương phủ, hắn ta chắc chắn sẽ không thú nhận sự thật.”
Diệp Hổ tóm tắt đơn giản, rõ ràng mọi chuyện, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ sự ghét bỏ. Khi ánh mắt ấy lướt tới Bạch Tú Tú đang quỳ trên mặt đất, nàng ta đã sớm bị dọa sợ đến mức nằm liệt ra sàn. Hắn khẽ phất tay.
Thí Ảnh nhận lệnh, lập tức kéo Bạch Tú Tú ra ngoài. Bạch Tú Tú trừng mắt, há mồm muốn giãy giụa. Nhưng nàng ta chưa kịp phát ra âm thanh gì đã bị Thí Ảnh đánh một chưởng vào sau cổ, ngất đi.
Vốn dĩ Diệp Hổ đã sớm điều tra ra sự thật, hôm nay chỉ là muốn kiểm chứng với Bạch Tú Tú, nhưng nàng ta đã thất bại.
Diệp Xu lạnh lùng nhìn Bạch Tú Tú đang bị kéo đi, trong lòng lại không hề sảng khoái. Thực ra Bạch Tú Tú và nàng đều giống nhau, đều là bị Diệp Hổ biến thành công cụ để lợi dụng. Nếu không được dùng thì chỉ như chiếc giày rách sắp vứt đi, kết cục đều thảm hại như nhau.
“Cha sẽ báo thù cho ngươi, yên tâm đi Hoa Sơn đi.” Diệp Hổ dặn dò nói.
Diệp Xu nghe hiểu, hắn đang muốn nàng mau chóng khởi hành .
Diệp Xu gật đầu, muốn cáo từ nhưng lại bị Diệp Hổ gọi lại.
“Sao đi vội vậy? Không ở lại nói chuyện với ta sao?”
Diệp Xu: “...”