"Lúc trước nghe nói sư phụ đột nhiên đi mất rồi, ta còn tưởng rằng sư phụ không muốn ta nữa." Lưu Phương câu nệ mà cúi đầu nói.
Diệp Xu xấu hổ, giải thích với Lưu Phương: "Vốn dĩ ta định dạy cho ngươi, có thể để Tam công tử nhà ngươi ăn thoải mái chút. Nhưng hôm nay ta mới biết suy nghĩ của mình sai rồi. Thói kén ăn của Tam công tử không chỉ dựa vào đồ ăn ngon là có thể chữa khỏi mà còn có một phần là do tâm bệnh."
Lưu Phương cúi đầu nói: "Tiểu nhân hiểu rồi, là tiểu nhân không có phúc, không thể bái Diệp cô nương làm thầy được nữa rồi."
"Ta thật sự cảm thấy ngươi không tệ, chỉ là ta cũng không thể thường xuyên ở lại trong phủ, không thể dạy ngươi được bao nhiêu. Nhưng ngộ tính của ngươi rất tốt, chỉ cần học tập người khác nhiều, chăm chỉ luyện tập thì chắc chắn ngươi sẽ trở thành một đầu bếp giỏi." Diệp Xu nói cho Lưu Phương thừa dịp hôm nay nàng còn ở đây, nàng sẽ dạy thêm hắn ta cách nấu hai món.
Lưu Phương vội vàng rối rít cảm ơn.
Diệp Xu nhìn tất cả nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp trước. Thịt có gà, vịt, cá, chim, trứng. Rau thì có có củ mài, cà tím, đậu côve trắng, cải trắng, củ cải và ngô.
Hai ngày này bởi vì Tống Thanh Từ rất thích ngủ, nên ăn uống không có quy luật. Vốn dĩ hắn không thích ăn thịt, ở thời điểm này càng nên ăn thanh đạm chút, nhưng cũng không thể quá thanh đạm, bổ sung bằng canh thịt và trứng không tanh khá phù hợp.
Hiện giờ ngô vừa được bẻ xuống, vừa tươi lại vừa non, chỉ cần dùng tay véo hạt ngô màu vàng một chút là có thể chảy ra dịch sữa màu trắng.
Diệp Xu quyết định lấy canh củ mài và bắp làm chủ đạo, làm một bát canh bảo vệ gan và dạ dày.
Đầu tiên là phải cho gà da vàng đã làm sạch vào trong nồi, hầm lửa nhỏ để được canh gà tươi ngon. Vớt gà ra ngoài, chỉ chừa canh gà. Sau khi rửa sạch rồi cắt khúc ngô và củ mài, cho vào trong nấu chín dưới lửa to là được.
Bởi vì là canh, lấy bổ dưỡng và đạm bạc làm chủ yếu, cho nên thật ra món này làm rất đơn giản, chủ yếu là canh gà tươi ngon và bị ngọt thanh của ngô, nhất định phải hầm đến khi hai thứ này có mùi vị như vậy mới được. Củ mài thì không có vị gì, nhưng có tác dụng tẩm bổ dạ dày, nấu xen lẫn trong đó cũng sẽ có thấm vị của ngô và canh gà, ăn cũng sẽ trở nên có mùi vị và ngon hơn.
Sau một thời gian, đợi cho đến khi củ mài và ngô hầm gần xong thì mới chuẩn bị những món khác. Bởi vì ăn canh ngày mùa hè, khó tránh khỏi sẽ có chút khô nóng. Người thường ăn canh, đổ mồ hôi sẽ cảm thấy rất sảng khoái, hơi khô nóng cũng không sao, nhưng hai ngày này Tống Thanh Từ luôn bị đầy bụng, thêm cả việc không thích ăn cơm, cho nên ở phương diện này phải cẩn thận một chút.
Diệp Xu định làm bánh bạc hà. Bạc hà mát mẻ sảng khoái, vào miệng sẽ làm giảm bớt cảm giác khô nóng do canh mang lại.
Đánh tan đường và trứng gà, thêm nước, để lửa nhỏ nấu trong nồi, hầm một lúc lâu rồi từ từ cho thêm hai ba muỗng bạc hà khuấy đều. Diệp Xu còn bỏ thêm chút cúc chàm, cuối cùng thì bánh ra nồi.
Cúc chàm có công hiệu thanh nhiệt giải độc, nếu thêm nó vào bánh, không chỉ biến bánh bạc hà thành một vị thuốc, còn thay đổi màu sắc của bánh, khiến bánh biến thành màu xanh nước biển nhạt, cắt bánh thành hình hoa lan để ở trên bàn rồi lấy lá bạc hà đặt ở phía dưới ‘hoa’ để trang trí, nhìn giống y như một đóa hoa thật.
Múc canh ngô củ mài vào trong một cái bát sứ trắng, thêm một mâm bánh bạc hà hình hoa lan, hình thức bên ngoài rất đẹp mắt, khiến người ta không nỡ ăn.
Sau khi Lưu Phương giúp đỡ Diệp Xu làm bánh xong, nhìn thấy hai món ăn, vui mừng không thôi. Hắn nhìn theo bóng dáng Diệp Xu đi, vén tay áo lên, định tự làm lại một lần nữa.