Cho đến khi Diệp Xu đi, hắn nhìn về hướng mà bóng dáng Diệp Xu biến mất.
Đã nhiều năm rồi, chưa từng có ai dám lừa gạt cung chủ.
Nữ nhân này có thể sống đến bây giờ là tạo hóa của nàng.
……
Chiết Mai Hiên.
Đêm đã khuya, Diệp Xu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy.
Nàng bò lên giường, sau khi ừng ực uống hai ly trà lạnh vào bụng, nàng nằm bò trên bàn thở dài hai cái.
Hiện tại, một khi nàng nhắm mắt, trong óc tất cả đều là Tống Thanh Từ, ngay cả nằm mơ cũng đều là hắn. Đương nhiên đều không phải là giấc mơ đẹp gì, không phải nàng bị đại ma đầu giết chết thì là đang trên đường bị đại ma đầu đuổi giết.
Đây là làm chuyện trái với lương tâm, ma đầu tới gõ cửa.
Diệp Xu vỗ đầu mình, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, lại bò lên trên giường.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, chăm chú đếm cừu. Một con, hai con, ba con…
Sáng sớm hôm sau, Diệp Xu uể oải mà rời giường, mí mắt không mở ra được.
Trang Phi hầu hạ Diệp Xu chải đầu, cũng hỏi han nguyên nhân tại sao hôm qua nàng không ngủ ngon.
"Chỉ cần nhắm mắt lại, trong não đều có hình ảnh bị một con chó đuổi theo, thật là kinh khủng."
Trang Phi cả giận: "Vậy con chó này đáng giận thật đấy, vì sao cô nương không lấy kiếm đâm cho nó một cái ở trong mơ? Lột da chó làm áo, lấy thịt chó làm nhân bánh bao ăn!"
"Ngươi…tàn nhẫn thật đấy!" Diệp Xu kinh ngạc nhìn Trang Phi một cái. Nàng không dám ăn bánh bao do thịt của đại ma đầu làm ra đâu.
Diệp Xu thúc giục Trang Phi chải nhanh lên.
Lúc này có nha hoàn được Triệu Lăng sai tới truyền lời, nói cho Diệp Xu Tống Thanh Từ còn đang nghỉ ngơi, tạm thời không cần chuẩn bị đồ ăn cho Tống Thanh Từ.
"Triệu hộ vệ còn bảo nô tỳ hỏi cô nương có muốn ở lại trong phủ thêm hai ngày rồi mới khởi hành đi Hoa Sơn hay không? Tam công tử phải nghỉ ngơi hai ngày mới tốt lên được."
"Đương nhiên có thể."
Diệp Xu vốn dĩ đã định ở lại Dương Châu thêm mấy ngày, muốn đặt mua một cửa hàng rồi mới đi.
Nha hoàn gật đầu rồi vội vàng đi về.
Diệp Xu nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy Tống Thanh Từ thích ngủ như vậy có hơi không bình thường, dù sao nàng cũng phải đi bái kiến Tống mẫu nên nhân tiện hỏi Tống mẫu xem như thế nào.
Tống mẫu vẫn như lúc trước, được một đám nữ quyến vây quanh, nhìn thấy Diệp Xu thì vui mừng mà kéo tay nàng, ôm nàng ngồi ở bên cạnh bà ấy.
Sau khi ba tỷ muội Tống Thanh Dung ăn bánh ngũ cốc gạo lứt do Diệp Xu làm đều khen ngon, vô cùng thích.
Đương nhiên là trẻ con đều thích ăn đồ ngọt, chuyện này không có gì lạ cả.
"Nhìn bọn họ vui vẻ kìa!" Tống mẫu tống cổ tỷ muội Tống Thanh Dung đi sang một bên chơi.
Tống mẫu nghe nghi vấn của Diệp Xu rồi cười an ủi Diệp Xu không cần lo lắng. "Tự nhiên hắn có cái thói thích ngủ. Mới đầu chúng ta thấy thế cũng sợ hãi, lo lắng giống như cô nương, sau đó lặp lại vài lần, ta mới biết không phải việc gì to tát cả."
Diệp Xu âm thầm quan sát sắc mặt của Tống mẫu, thoạt nhìn như là thật sự không có việc gì, nhưng lời giải thích này rõ ràng là nói dối. Chắc chắn Tống mẫu biết nguyên nhân Tống Thanh Từ thích ngủ, chỉ là không nói cho nàng thôi.
Tống mẫu đột nhiên hỏi Diệp Xu: "Cô nương có thật sự vừa ý Thanh Từ nhà ta không?"
Diệp Xu nghe thấy câu hỏi này, có hơi kinh ngạc một chút, nhưng thật ra không ngờ Tống mẫu sẽ hỏi trắng ra như vậy.
"Đứa con trai này của ta rất đơn thuần, chỉ chung tình với một người. Cô nương có thể yên tâm, hắn tuyệt đối không sẽ phụ lòng cô nương đâu!" Tống mẫu vỗ mu bàn tay của Diệp Xu, dứt khoát bảo đảm.
Bà ấy có thể thay mặt cung chủ nói những lời này, thật sự có ổn không? Hay là do Tống Thanh Từ cho phép bọn họ muốn diễn kịch như thế nào cũng được, có thể phát huy tự do?
Diệp Xu cũng không cần đáp lại gì, chỉ cần cúi đầu giả vờ xấu hổ.