Phong Lễ Hòa nghe thế lập tức chắp tay cáo từ.
Diệp Xu từ từ đi đường vòng vào cửa chính của sân. Vốn dĩ nàng tưởng rằng nàng đi chậm như vậy, nhất định lúc đến sẽ đánh xong rồi, không ngờ tới rồi mà vẫn còn đánh. Chờ đến lúc nàng vào viện, mặt của An Liên Hoa đã sưng đỏ thành màn thầu, sắp không nhìn thấy miệng đâu nữa. Thế này thì miệng không mọc ở trên mặt mà miệng mọc ở dưới mặt rồi.
Lục Sơ Linh và Thích Vấn Điệp thấy Diệp Xu tới, biểu cảm càng phức tạp hơn. Các nàng âm thầm nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn.
"Lão phu nhân, mong ngài giơ cao đánh khẽ." Lục Sơ Linh cắn răng, cầu xin Tống mẫu bớt giận.
Lúc này Tống mẫu hoàn toàn lạnh mặt, toàn thân đều tản ra hơi thở ‘người sống chớ gần’, vô cùng uy nghiêm khí phái. Dáng vẻ này hoàn toàn khác so với Tống mẫu nhiệt tình nhân từ lúc trước mà Diệp Xu gặp qua.
"Quy tắc chính là quy tắc, phái Hoa Sơn các ngươi thân là danh môn chính phái đứng đầu giang hồ, vậy là ngay cả tuân thủ quy tắc giang hồ cũng không hiểu à? Nam nữ lén lút trao nhận cũng thế, còn là người trong hầu phủ chúng ta, tha thứ kiểu gì được? Vả miệng một trăm cái đã là sự nhân nhượng lớn nhất của lão thân rồi, không thể thiếu một cái nào. Nể mặt các ngươi là bằng hữu của con trai thứ ba của ta, ta mới bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu không chịu, lão thân nhất định sẽ làm người trong giang hồ biết, nữ đệ tử phái Hoa Sơn các ngươi ở lại trong hầu môn của ta đã làm ra chuyện cẩu thả không biết xấu hổ gì!"
Lục Sơ Linh nghe thấy lời này thì nhíu mày không hé răng. Lấy thế lực của hầu phủ, truyền bá vài câu nhục nhã người khác ra ngoài dễ như trở bàn tay. Hơn nữa trước khi đi, phụ thân nàng ta dặn dò mãi rằng không thể xung đột với người của quan phủ. Cho nên trước mắt nàng không có cách nào khác để giải quyết, chỉ có thể để An Liên Hoa tiếp tục chịu phạt.
"Cứ việc đánh, chỉ là mấy cái vả mà thôi, ta không sợ." An Liên Hoa không muốn để Lục Sơ Linh khó xử, lập tức duỗi cổ hô to.
"Phạm lỗi mà không biết cảm thấy xấu hổ, còn dám kêu!"
Quản gia lại thêm hai phần lực, hung hăng quất vào mặt An Liên Hoa khiến nàng đau đến mức kêu to.
Hóa ra đám người Tống mẫu lấy ‘thanh danh’ uy hiếp danh môn chính phái, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.
Sức vả miệng của quản gia vô cùng tàn nhẫn, hiện giờ vừa đến sáu mươi tư cái, mặt của An Liên Hoa đã sưng đến mức biến hình. Cuối cùng đến một trăm cái, cả người An Liên Hoa đã mất hết sức lực nằm trên mặt đất, miệng phun máu, mặt đã thành màu tím đen, nhìn như là sắp thối rữa rồi, nhưng da bên ngoài lại không tổn hao chút nào.
"Liên Hoa, ta xin lỗi."
Lục Sơ Linh chảy nước mắt, nâng An Liên Hoa lên.
An Liên Hoa mơ hồ mà lắc đầu, ý bảo Lục Sơ Linh đừng đau lòng vì nàng ta.
Nàng ta được Lục Sơ Linh nâng dậy, hai mắt sớm đã đẫm lệ, dù cho muốn oán hận mà trừng mắt về phía đám người Tống mẫu cũng không nhìn rõ được.
An Liên Hoa lập tức thề ở trong lòng, nhất định nàng ta phải báo thù!
Nghe nói đứa con trai mà Tống mẫu thương yêu nhất là Tống Thanh Từ. Nàng ta không thể đánh lại Tống mẫu ở trong hầu phủ nhưng vẫn có năng lực đối phó một thư sinh yếu đuối. Nữ nhân này nếu dám để cho nàng ta đau, nàng cũng nhất định khiến bà ấy phải đau giống nàng ta!
Vì chuyện An Liên Hoa bị đánh, Phong Lễ Hòa cũng không muốn ở lại An Ninh hầu phủ, cố ý sai người tới truyền lời cho Diệp Xu, hẹn gặp nàng ở bên ngoài phủ.
“Làm phiền ngươi ra đây gặp ta, ta sợ ở bên trong phủ lại bị quy tắc nào đó gò bó, liên lụy đến ngươi. Xem ra hầu phủ nhà cao cửa rộng như vậy quả nhiên không thích hợp người đã quen nhà tản như ta ở.”
Phong Lễ Hòa rất xin lỗi vì mình không thể tiếp tục ở lại trong phủ với Diệp Xu.