Diệp Xu đang định đồng ý, Tống Thanh Từ ở phía sau đột nhiên nói: "Không ngờ cửa hàng này lại là loại cửa hàng như vậy, nếu vậy thì cũng chẳng đáng giá bao nhiêu."
Diệp Xu chuyển mắt nhìn về phía Tống Thanh Từ, kinh ngạc hỏi hắn: "Không đáng giá sao?"
"Còn không to bằng một nửa quán trà kia." Tống Thanh Từ nói.
So với quán trà kia, cửa hàng này thật sự có hơi nhỏ, nhưng không đến nỗi không bằng một nửa quán trà ấy.
Diệp Xu hiểu Tống Thanh Từ có ý mặc cả. Lúc trước hắn đã nói mua được cửa hàng giá tám ngàn hai trên phố này cũng đáng rồi, nhưng lúc này đột nhiên hắn lại đổi ý thì nhất định là do cửa hàng này có gì đó. Thật ra Diệp Xu cũng có dự cảm xấu. Cửa hàng trong toàn bộ con phố đều có giá rất cao. Hôm nay bọn họ hôm nay muốn tìm cửa hàng lại trùng hợp lập tức có thể gặp được cửa hàng đang muốn bán, thật sự có hơi đáng nghi.
Diệp Xu đi vòng lại sảnh chính, quan sát cẩn thận, phát hiện ván cửa và ngạch cửa ở quán này đã sơn lại, nhưng chỗ bên cạnh ván cửa đã phai màu, so sánh với ngạch cửa thì thấy mới hơn một chút. Theo lý này, nếu cửa hàng đông khách, tất nhiên ngạch cửa sẽ bị đạp vỡ, phải càng cũ hơn mới đúng.
Lúc buôn bán, cửa hàng phải mở rộng cửa ra, khách đến sẽ không đụng tới ván cửa, cho nên lý do mà ván cửa này bị tróc sơn là do tiểu nhị không có việc gì làm, lau cửa quá lâu mới làm ván cửa tróc sơn.
Nếu không bán được thứ gì, tất nhiên chưởng quầy sẽ không nỡ để tiểu nhị nhàn rỗi, khó tránh khỏi sẽ sai khiến tiểu nhị đi làm những việc khác, ví dụ như là quét tước. Diệp Xu vừa mới quan sát những điểm tâm mà cửa hàng này bán. Xem từ phía mùi hương và màu sắc thì có vẻ không tồi, cũng không đến mức đuổi khách. Cho nên cửa hàng này không có nhiều khách là có nguyên nhân khác.
Tất nhiên từ lúc vào cửa hàng này là Tống Thanh Từ đã phát hiện cửa hàng này có vấn đề.
Hiện giờ trên phố này chỉ có một cửa hàng này muốn bán đi, có thể gặp được cũng coi như may mắn, Diệp Xu vẫn muốn đặt mua. Nhìn trước mắt, ít nhất cửa hàng này còn có thể mở cửa buôn bán bình thường. Mặc dù cửa hàng này có vấn đề, nhưng chắc chắn vấn đề cũng không quá lớn, có lẽ có thể giải quyết.
Diệp Xu cảm thấy có thể mặc cả với chưởng quầy rẻ hơn một ngàn lượng.
"Xem lại đi." Lúc này Tống Thanh Từ nó với Diệp Xu một câu rồi xoay người định đi.
Diệp Xu sửng sốt, đuổi theo.
Chưởng quầy thấy thế sốt ruột, lập tức nói: "Khó được có duyên, thôi, đồ vật và người đều tặng không các ngươi."
"Năm nghìn đã là giá cao." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng nói.
Chưởng quầy và Diệp Xu đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Tống Thanh Từ. Chưởng quầy không ngờ một thư sinh mọt sách như hắn lại chém giá quyết liệt đến thế. Diệp Xu thì lại không ngờ Tống Thanh Từ lại có thể quyết định thay nàng. Năm ngàn lượng là cái giá vượt qua mong đợi của nàng.
"Lúc trước chúng ta đã thương lượng là tám ngàn rồi, hơn nữa là trong nhà ta có chuyện nên ta mới có ý muốn bán lại, nếu không ai muốn chuyển nhượng một cửa hàng đông khách như vậy đi chứ. Cửa hàng này rất đông khách, chỉ lãi không lỗ, vừa rồi có bao nhiêu khách đến các ngươi cũng nhìn thấy rồi." Chưởng quầy lạnh mặt lại, nhìn về phía Trang Phi nói: "Sớm biết rằng là giá này thì ta đã không giới thiệu cho các ngươi."
"Chúng ta đều là người trong nghề, cửa hàng này có buôn bán được không, ngươi chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được. Chưởng quầy không cần giải thích quá nhiều, được hay không, nói một câu thôi." Diệp Xu thấy chưởng quầy nói nhiều rồi lại than vãn, cũng không có ý muốn đuổi bọn họ đi thì đoán giá cả này vẫn còn sức hấp dẫn nên nàng lập tức tự tin đàm phán.
Chưởng quầy không ngờ đôi nam nữ này nhìn trẻ người non dạ nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cửa hàng của hắn vấn đề.