“Thật sao?”
Tống Thanh Từ phản ứng thờ ơ với “lời khen ngợi” của Diệp Xu, rõ ràng hắn không ngấm nổi mấy lời miễn cưỡng của Diệp Xu nữa rồi.
Diệp Xu kiên quyết giữ vững phẩm giá nam tính của đại ma đầu, khen hắn tốt, hắn giỏi, ngay thẳng nói: “Sáng hôm đó thuốc vẫn chưa hết tác dụng, não vẫn chưa nghĩ được gì, nghĩ là không có cảm giác gì, về sau ta mới nhớ ra một chút, công tử thật sự… lợi hại, rất lợi hại!”
Tống Thanh Từ nghe Diệp Xu giải thích xong, vẻ mặt thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Xu, đôi mắt trong như nước suối, nhìn nàng dịu dàng.
“Cụ thể một chút.”
Xem ra, nàng đoán không sai, nam nhân rất thích được phụ nữ khen mình mạnh mẽ ở phương diện này, cho dù là đại ma đầu cũng không ngoại lệ.
Diệp Xu tiếp tục ôm mặt, cố gắng nghĩ ra cách nói sao có thể giữ được vẻ nam tính của đại ma đầu một cách hiệu quả.
“Ngại lắm, nói… không được.” Diệp Xu xấu hổ ho khan một tiếng, thật sự nàng nhất thời không nghĩ tới.
“Ở đây không có người ngoài.”
Tống Thanh Từ không nghĩ rằng Diệp Xu sẽ xấu hổ, rõ ràng từ “lợi hại” nàng vừa nói rất mượt.
“Vậy chàng ăn cháo trước đi, ăn xong ta nói tiếp.” Diệp Xu khéo léo nói.
Tốc độ ăn của Tống Thanh Từ có chút chậm, Diệp Xu có thể tận dụng thời gian này để nghĩ xem trả lời như thế nào.
Không ngờ lần này Tống Thanh Từ ăn rất nhanh. Lúc trước một thìa hắn ăn được ba miếng, bây giờ lại trực tiếp bưng bát lên, đưa tới miệng, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch rồi.
Sau khi Tống Thanh Từ đặt chiếc bát không xuống, hắn lịch sự lấy khăn tay lau miệng, lặng lẽ nhìn Diệp Xu, giống như một đứa trẻ ngoan đang chờ người lớn thưởng kẹo.
Diệp Xu ngơ ngác nhìn hắn ta, không khỏi kinh ngạc, gần như không suy nghĩ được gì. Nàng nhìn xung quanh, ghé sát vào tai Tống Thanh Từ thì thầm một câu.
Không nói không được, nói nhiều là đang cố tình, nói một câu là được rồi.
Phụt!
Bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh của Tống Thanh Từ vỗ lên mặt bàn, ý cười trong mắt, nụ cười trên môi rất rực rỡ, tuỳ tiện
Hắn ta luôn ăn nói nhẹ nhàng và rất giỏi kiềm chế cảm xúc, ngay cả khi cười cũng không phát ra tiếng. Vậy mà bây giờ chỉ vì một từ Diệp Xu buột miệng nói lại mất bình tĩnh rồi.
Diệp Xu xấu hổ giả vờ đứng dậy, nhân cơ hội thu dọn bát đĩa chạy trốn luôn thì lại bị Tống Thanh Từ tóm lấy.
Cơ thể Diệp Xu theo bản năng run lên, nàng thật sự sợ đại ma đầu hưng phấn lên, rồi làm một trận gì đó, thế thì nàng thật sự cũng không nghĩ ra cách để từ chối rồi.
“Lời khen của Xu Nhi, thật khiến ta muốn ăn.” Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu với đôi mắt đầy thâm ý: “Về sau mỗi bữa ăn cứ khen ta thế này đi.”
Không! Nàng không có khẩu vị nặng như vậy!
Diệp Xu ngoan ngoãn gật đầu khi thấy ánh mắt của Tống Thanh Từ.
“Xu Nhi đối xử với ta thật tốt.”
Diệp Xu: “…”
Làm ơn đó, ngài là đại ma đầu, làm sao ta dám từ chối yêu cầu của ngài, làm sao ta dám từ chối!
Tống Thanh Từ đột nhiên nâng tay Diệp Xu lên, cúi đầu xuống, dán đôi môi mỏng lạnh lên mu bàn tay Diệp Xu.
Đột nhiên một tia sét bắn xuyên qua cơ thể nàng khiến toàn thân Diệp Xu cứng đờ.
Nếu cứ như vậy, không đợi đến ngày chia tay thì nàng đã bị đại ma đầu chơi chết rồi.
Cảm thấy không thoải mái, nàng chuyển chủ đề, nói chuyện chính.
Diệp Xu lập tức đồng ý, nhân cơ hội nói nàng vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho chuyến đi này, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Lần này Tống Thanh Từ không cản nàng, sau khi dùng ánh mắt nhẹ nhàng tiễn nàng, hắn rũ mi mắt xuống đi tới chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi.
Sau khi Diệp Xu trốn thoát thành công, nàng đi như bay, cắm đầu chạy nên không cẩn thận đâm đầu vào người Trang Phi.
Trang Phi vốn muốn thông báo với cô nương nhà mình thời gian tốt sắp đến rồi, thấy cô nương đi về phía mình, nàng ta không gọi nữa, mỉm cười vẫy tay, không ngờ cô nương nhà mình vốn không thấy mình.