Phe Hoa Sơn chúng ta đông làm sao có thể bắt nạt ít được chứ.” Lục Mặc chắp tay với Diệp Xu, mong nàng thỉnh giáo.
Diệp Xu cũng chắp tay với Lục Mặc.
Lúc này trên đường cũng càng nhiều người xem, ai nấy đều chăm chú nhìn hai người giữa phố.
Diệp Xu thực ra cũng không chắc mình trăm phần trăm có thể đánh bại Lục Mặc.
Nhưng bởi vì nàng ghét những người nói nhảm phiền phức ở Hoa Sơn phái, hơn nữa gần đấy nàng đang luyện võ, muốn tìm người khiêu chiến nên đã chủ động khiêu khích. Nếu thắng thì tốt nhưng nếu thua thì nàng cũng không lo lắng gì, bỏ chạy là được. Dù sao công phu của nàng giỏi, nhưng về danh tiếng thì rất tệ, nên cũng không sợ tổn hại danh tiếng nữa.
Do với sự thoải mái của Diệp Xu thì khuôn mặt của Lục Mặc trở nên nặng nề bởi vì hắn ta đang gánh danh tiếng của phái Hoa Sơn, sự kỳ vọng của muội muội nên vì thế mà không muốn thua trận chiến này.
Khi Diệp Xu đang nghĩ nên xuất chiêu gì đầu tiên thì Lục Mặc đã rút kiếm rồi bay tới. Diệp Xu ngay lập tức chặn được bằng vỏ kiếm rồi lùi lại hai bước.
Lục Mặc tiếp tục hành động rất nanh, Diệp Xu tiếp tục phòng thủ và rút lui. Thấy Diệp Xu vẫn không nhúc nhích, Lục Mặc nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sắc bén, quay tay, vung kiếm trong tích tắc. Một luồng khí lạnh đánh thẳng vào eo Diệp Xu, chiêu này thật tàn nhẫn. Nếu không né kịp thời nhật định sẽ chịu trọng thương.
“Tam hàn kiếm pháp!” Trong đám người có người nhận ra chiêu thức của Lục Mặc, kinh động hô một tiếng.
Lúc này Diệp Xu mới rút kiếm ra đỡ, sau khi quay người nhảy lùi lại, nàng thi triển chiều mây bay nước nhảy, kiếm như mây bay, mềm mại phiêu bồng, có hiệu quả như bay, gần như không có hiệu quả, nhưng rất nguy hiểm đối với người khác.
Lục Mặc nhanh chóng nghiêng người né sang một bên né đòn tấn công của Diệp Xu, vung kiếm thành gió làm cỏ và lá rụng bên đường bay lên. Hắn ta và thanh kiếm của hắn hợp lại với nhau bay thẳng về phía Diệp Xu.
Diệp Xu cũng sử dụng nội lực của mình để chống lại Lục Mặc, nhưng nàng cũng chỉ là người mới tu luyện nội lực, không thể trăm phần trăm phát ra nội lực, vì vậy nàng tập trung vào việc né tránh và rút lui nhiều lần.
“Nội lực thật thâm hậu.”
Những người xem than thở rằng ở tuổi của Lục Mặc, với sự tu luyện võ thuật như vậy, hắn ta xứng đáng làm sư huynh của Hoa Sơn phái.
Lục Sơ Linh không ngừng nắm chặt tay và lo lắng nhìn anh trai mình, thấy Lục Mặc chiếm thế thượng phong, vẻ mặt nàng ta thả lỏng hơn một chút.
Mộ Dung Dật đi tới và nói với Lục Sơ Linh: "Ta tin rằng sư huynh nhất định sẽ thắng."
“Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ đánh bại yêu nữ kia, để nàng quỳ xuống tạ sư tỷ!” An Liên Hoa hất cằm đắc thắng cười lạnh.
"Xem tình huống này, đại ca nhất định thắng. Đại ca lúc trước đã bế quan học Tam Hàn kiếm pháp, quả nhiên phi phàm." Thích Vấn Điệp chắp tay, làm động tác sùng bái, nhìn Lục Mặc nói sự khâm phục.
Lục Sơ Linh mỉm cười gật đầu, đang định vui vẻ đáp lại bọn họ, đột nhiên bên kia có người kêu lên.
"Trời ạ, đây là kiếm pháp gì vậy?”
Chăm chú nhìn hai người đánh nhau giữa đường, Diệp Xu đã ở thế thượng phong, nàng ta chợt thấy hình như có tám người, mỗi người đến từ tám hướng, những người này rút kiếm rất nhanh, trên dưới trái phải không giống nhau, Lục Mặc thân thủ không tồi,vậy mà hai chiêu sau đã mệt mỏi, không cách nào chống cự.
"Nhìn kìa, chín rồi!"
Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy dường như có chín người vây quanh Lục Mặc, ngay sau đó, vòng lụa đỏ quanh eo Lục Mặc bị đứt, chín người trở lại làm một, Diệp Xu cắm kiếm vào trong. vỏ bình tĩnh.
“Nhận!” Diệp Xu chắp tay trước Lục Mặc, trịnh trọng lễ phép. Lúc này không giả vờ ngầu thì đợi đến bao giờ.
Lục Mặc tối sầm mặt đáp lễ với Diệp Xu, rồi thu kiếm. Những đệ tử của phái Hoa Sơn vừa rồi sắc mặt rất hưng phấn còn bây giờ lại cực kỳ khó coi, giống như quả cà tím bị dập, và định cùng Lục Măc rời đi.