Đến buổi trưa, đoàn người nghỉ ngơi bên đường, đặc biệt chọn một chỗ tốt dưới bóng cây.
Bởi vì tối hôm qua vừa mới mưa xong, nơi đây khuất gió râm mát nên mặt đất vẫn đang còn hơi ẩm ướt. Trang Phi và Triệu Lăng phải đi rất xa mới nhặt được ít củi đốt về.
Diệp Xu nhóm lửa đặt nồi nhỏ lên để hầm cháo riêng cho Tống Thanh Từ như thường lệ, ngoài ra nàng còn nhóm thêm một nồi lớn hơn một chút để nấu cơm sườn lợn khô đậu xanh. Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã lan ra, khiến các đệ tử phái Hoa Sơn đang ngồi ăn bánh lót dạ dưới tán cây ở bên kia cực kỳ thèm ăn.
Các đệ tử phái Hoa Sơn len lén nuốt nước miếng, sợ bị người bên kia phát hiện ra, cố gắng hết sức để quay đầu đi, xoay lưng về phía đám người Diệp Xu.
“Đi đường thì đi đường nghiêm chỉnh đi, bắc nồi nấu cơm lãng phí bao nhiêu thời gian, bọn họ lèo nhèo như vậy, sẽ hại chúng ta phải đi đường rất ít một ngày đấy.”
Thèm ăn sẽ dẫn đến ghen tị, ghen tị sẽ dẫn đến chửi mắng.
Có đệ tử thật sự không nhịn nổi nữa mà than phiền, lời than phiền này gần như được nhiều người ủng hộ, những đệ tử khác đều bắt đầu hùa theo.
“Im miệng hết đi.” Sau khi Lục Mặc thấp giọng quát lớn, hắn ta nhét một miếng bánh lót dạ vào miệng với vẻ mặt không chút thay đổi.
Lục Sơ Linh phát hiện sắc mặt của Lục Mặc còn tệ hơn trước rất nhiều thì lập tức nháy mắt, khuyên tất cả mọi người bớt tranh cãi.
Mộ Dung Dật thấy Lục Sơ Linh bối rối, lập tức vắt óc nghĩ ra một ý tưởng: “Phải rồi, không phải lúc trước chúng ta đã mua tương thịt bò sao, cứ lấy ra ăn là được. Ta cũng không tin thịt bò này còn kém hơn sườn lợn khô?”
“Phải, sao lại quên mất cái này chứ, còn có bánh ngọt nhân kem, rất thơm ngon đó, chúng ta cũng khiến bọn họ thèm chết đi!” Những đệ tử khác vui mừng mà liên tục tán thành.
Sau khi các đệ tử của phái Hoa Sơn lấy tương thịt bò ra, mau chóng mở hũ ra rồi chia nhau ăn. Lần này, mọi người rốt cuộc cũng cảm thấy bữa trưa có mùi vị, thỉnh thoảng ăn được một miếng thịt bằm bên trong thì càng thỏa mãn hơn.
“Thật thơm! Có hương vị!
“Sớm biết vậy chúng ta nên mua nhiều một chút, trở về sẽ ăn món này mỗi ngày!”
“Ngon miệng, ngon miệng quá đi!”
...
Không biết là ai thốt lên trước, các đệ tử của phái Hoa Sơn bắt đầu từng người tranh nhau khen mỹ vị của tương thịt bò. Bọn họ còn cố tình đề cao âm lượng, mục đích chính là khoe khoang với Diệp Xu bên này rằng bọn họ cũng có đồ ăn ngon để ăn.
Âm thanh thực sự quá ồn ào khiến Diệp Xu không khỏi nhìn thoáng qua về phía bên kia. Lúc này, có một gã đệ tử Hoa Sơn cố tình giơ tương thịt trong tay lên, đáp lại Diệp Xu một cách khiêu khích.
Diệp Xu nhìn hũ tương thịt quá đỗi quen thuộc kia, nàng nhịn cười, ngầm chịu đựng mà quay đầu lại múc cháo hải sâm đã hầm xong ra, sau đó bưng cho Tống Thanh Từ.
“Sao bỗng nhiên nàng vui vẻ như vậy?” Tống Thanh Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Xu, đương nhiên phát hiện nét mặt của nàng đã thay đổi.
“Không có gì.” Sau khi trả lời xong, Diệp Xu cười khúc khích ra tiếng.
Tống Thanh Từ cũng không hỏi nhiều, có điều nhìn thấy hai khóe miệng của Diệp Xu cười đến vô cùng ngọt ngào, ánh mắt nhìn chăm chú của hắn cũng càng dịu dàng hơn.
Diệp Xu bảo Trang Phi lấy cái hũ đến, lấy ra một cái hũ đựng củ cải muối mà nàng đã muối trước đó ra. Hũ củ cải muối này là sau khi khoét lõi củ cải ra, nhét hạt sen, hạnh nhân, nhân hạt thông, nhân hạch đào, nhân hạt dưa đã đậu đen lên men đã nấu chín vào trong, sau đó muối chua với tương ngọt.
Thời tiết mùa hè nóng nực, muối chua sẽ làm nhanh hơn một chút, có lẽ khoảng bảy tám ngày là có thể ăn ngon miệng rồi. Diệp Xu muối chua ở Lăng Vân Bảo xong thì bỏ vào trong hũ, rồi mang theo suốt chặng đường này.