Bỗng thấy Lục Sơ Linh đến tìm hắn ta, hắn ta sợ đám người Diệp Xu khó xử nên đặt bát xuống, đi về phía trước hai bước, dẫn Lục Sơ Linh sang bên kia nói chuyện.
“Phong đại ca, thứ này ăn rất ngon, ta giữ lại chút cho ngươi nếm thử.” Lục Sơ Linh đưa bánh ngọt nhân kem được gói lại bằng giấy trong tay cho Phong Lễ Hòa.
Phong Lễ Hòa sửng sốt, khéo léo từ chối món quà của Lục Sơ Linh, đồng thời nói lời cảm tạ nàng ta.
“Phong đại ca còn đang tức giận với chúng ta sao? Chuyện kia là Liên Hoa không đúng, ta đã dạy dỗ nàng ấy rồi.” Lục Sơ Linh nhìn Phong Lễ Hòa với vẻ ấm ức, ánh mắt nhanh chóng đỏ hoe.
“Bỏ đi, chuyện nhỏ. Bây giờ mọi người đều đi cùng nhau, tốt nhất nên biết thân biết phận, không nên miệng lưỡi thị phi, ầm ĩ xung đột nhau.” Phong Lễ Hòa nhận lấy bánh ngọt nhân kem mà Lục Sơ Linh đưa.
Lục Sơ Linh đồng ý: “Ta sẽ chuyển lời cho đại ca của ta. Thế nhưng sau khi đại ca của ta so kiếm với Diệp Xu thất bại, tâm trạng sẽ không tốt cho lắm, ta cũng không dám khuyên nhủ huynh ấy. Nếu Phong đại ca rảnh rỗi, có thể giúp ta khuyên nhủ đại ca được không? Ta sợ huynh ấy nghĩ không thoáng.”
Phong Lễ Hòa nhìn sang Lục Mặc im lặng ngồi dưới tán cây bên kia không nói lời nào thì lập tức gật đầu. Nhi tử của bạn thâm giao gặp khó khăn, hắn ta tuyệt đối không có đạo lý bỏ mặc không can thiệp được.
“Đúng rồi, Phong đại ca có biết một chiêu mà Diệp Xu dùng hôm qua là kiếm pháp gì không, nhanh đến mức giống như bỗng nhiên biến ra chín người vậy?”
Phong Lễ Hòa lắc đầu, thực ra hắn ta cũng rất tò mò chiêu kiếm pháp này của Diệp Xu là cái gì.
Đợi đến khi Lục Sơ Linh rời đi rồi, Phong Lễ Hòa định đi tìm Diệp Xu.
Bởi vì xung quanh đây không có nguồn nước nên Diệp Xu dẫn theo Trang Phi dùng lá cây lau sơ bát và nồi qua một lần, đợi tối đến tìm được thôn huyện dừng chân rồi rửa sạch lần nữa.
Diệp Xu thấy Phong Lễ Hòa đến đây, bèn sai Trang Phi thu dọn đồ đạc rồi xếp lên xe trước.
Sau khi nghe thấy thắc mắc của Phong Lễ Hòa, Diệp Xu cười nói: “Kiếm pháp Cửu Linh, chính là kiếm phổ mà ta nhặt được từ chỗ của Thạch Thiên Cơ, Phong đại ca cũng đừng nói ra ngoài. Đây là bí mật, ta sợ người của Thăng Dương Cung sẽ đuổi giết ta.”
“Chẳng trách, hóa ra là kiếm pháp của Thăng Dương Cung, quả thật ghê gớm. Đương nhiên, vẫn là bởi vì tư chất của ngươi rất tốt mới có thể luyện kiếm pháp đến cảnh giới này. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói lung tung về loại chuyện này đâu. Nếu người của Thăng Dương Cung thực sự dám ức hiếp ngươi, trở về nhất định phải gọi ta, ta sẽ cùng đánh giúp ngươi.” Phong Lễ Hòa mỉm cười với Diệp Xu, sau đó xoay người rời đi, hắn ta còn phải đi khuyên bảo Lục Mặc.
“Nếu sợ người của Thăng Dương Cung đuổi giết nàng, tại sao còn sử dụng nó?” Sắc mặt của Tống Thanh Từ không hề thay đổi mà đi đến trước mặt Diệp Xu.
Diệp Xu: bởi vì ta được chấp thuận chính thức.
“Lúc đó tình thế cấp bách, ta suýt chút nữa đã không đánh lại Lục Mặc, kiếm pháp Tam Xuân của hắn ta rất lợi hại, ta cũng không còn cách nào khác.” Diệp Xu chớp chớp mắt, làm ra vẻ mặt chờ mong mà hỏi Tống Thanh Từ: “Nếu người của Thăng Dương Cung thực sự đến đuổi giết ta, Thanh Từ cũng sẽ bảo vệ ta giống như Phong đại ca sao?”
Lúc này mới nhớ gọi “Thanh Từ”, cố tình không gọi công tử, có thể thấy nàng đang có ý lấy lòng hắn.
“Ừ.” Đôi mắt Tống Thanh Từ tối xuống ba phần, lạnh nhạt cười nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu luôn cảm thấy ánh mắt này của Tống Thanh Từ hình như có chỗ nào không đúng, dù sao nàng bị hắn nhìn đến mức có chút chột dạ khó chịu.
“Vậy ta yên tâm rồi, chỉ cần có công tử ở bên cạnh ta, có nhiều nguy hiểm đến mấy thì ta cũng không sợ.”