Tất cả mọi người đều cảm thấy mây đen bao phủ, ép đến mức không thở nổi, càng căng thẳng thì đầu càng cúi thấp hơn, không dám lộn xộn.
Lúc này, duy chỉ có Lục Sơ Linh và Mộ Dung Dật dám ngước mắt nhìn.
Lục Sơ Linh muốn lên tiếng nói gì đó, môi mấp máy, cuối cùng nàng ta cũng không có can đảm để nói ra, bởi vì sắc mặt của đại ca nàng ta thật sự quá u ám rồi.
Người mà Mộ Dung Dật nhìn không phải Lục Mặc, mà là Lục Sơ Linh. Hắn ta thấy Lục Sơ Linh nôn nóng bối rối, mà bản thân cũng cảm thấy sốt ruột theo.
“Còn lời ra tiếng vào nữa, vả miệng hai mươi lần, giáng xuống phòng tạp vụ.”
Từ trước đến nay, lời nói của Đại sư huynh đều nói được làm được, các đệ tử đồng loạt đáp ứng, ghi nhớ điều này, không dám khinh suất.
Đợi mọi người giải tán rồi, Mộ Dung Dật vội vàng đi đến bên cạnh Lục Sơ Linh, an ủi nàng ta đừng quá lo lắng: “Trong lòng Đại sư huynh có nhận định, mặc dù lần này luận võ thua trận, nhưng ta tin rằng huynh ấy nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ hơn, vượt qua ả yêu nữ kia. Chuyện này xét đến cuối cùng, ngược lại cũng tốt. Có điều huynh ấy cần thời gian để vượt qua điều mấu chốt này. Chúng ta cũng không nhắc đến, chú ý huynh ấy nhiều hơn, đương nhiên sẽ qua thôi.”
Lục Sơ Linh gật gật đầu, cảm phiền Mộ Dung Dật truyền lời cho những đệ tử Hoa Sơn khác, bảo bọn họ yên phận một chút, trong thời gian này đừng phạm sai lần chọc cho Lục Mặc khó chịu. Mộ Dung Dật liên tục đồng ý một cách vui vẻ, ngoan ngoãn đi truyền lời.
An Liên Hoa nhìn xe ngựa của Tống Thanh Từ, khóe miệng nhếch lên.
“Liên Hoa, ngươi ngẩn ra đấy làm gì?” Lục Sơ Linh hỏi.
An Liên Hoa vội vàng lấy lại tinh thần, kéo Lục Sơ Linh lại nói: “Lúc trước trách ta không đúng, đều là bởi vì ta mà Đại sư huynh mới tỷ thí với ả yêu nữ kia. Sau này ta nhất định sẽ sửa tật xấu nói chuyện này. Cô nương đừng quá lo lắng, yên tâm đi, chẳng mấy chốc nữa, đám người của họ Diệp kia sẽ không đi cùng đường với chúng ta nữa. Đại sư huynh không thấy bọn họ, tâm trạng chắc chắn sẽ dần dần trở nên tốt hơn.”
“Tại sao ngươi lại đột nhiên nói bọn họ không đi chung đường với chúng ta nữa?” Lục Sơ Linh khó hiểu hỏi
An Liên Hoa dùng nụ cười xấu hổ để che giấu sơ hở của bản thân: “Không cùng chí hướng thì chẳng thể bàn việc với nhau thôi, ả yêu nữ họ Diệp kia vẫn luôn lòng dạ hiểm ác, vốn dĩ không có can đảm dẫn theo chúng ta đi thẳng một đường được.”
Lục Sơ Linh mỉm cười, nàng ta thực ra không hiểu rõ lời của An Liên Hoa cho lắm, chỉ coi An Liên Hoa đang tốt bụng an ủi mình.
Mọi người lần lượt lên ngựa, đuổi theo người ở phía trước, cùng nhau lên đường.
Triệu Lăng đánh xe ngựa không bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có khác thường, hắn ta rút dao găm bên hông ra, trở tay chặt đứt thứ phía sau nhanh như gió, nhìn lại chính là một con bọ cạp độc dài hai tấc. Triệu Lăng nhíu mày, lập tức ló đầu vào trong xe ngựa, thấy Cung chủ nhà mình hoàn hảo tốt đẹp ngồi ở trong xe, đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cách yên bình, hắn ta hơi yên tâm rồi.
Triệu Lăng ghìm cương dừng xe ngựa lại, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một lần ở bên ngoài mới quay lại ngồi đằng trước xe ngựa.
“Sao thế?” Diệp Xu nhận ra khác thường, cưỡi ngựa vòng trở về hỏi nguyên do.
Triệu Lăng không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn con bọ cạp độc bị hắn ta giết chết ở trước xe kia. Diệp Xu nhìn theo ánh mắt của hắn ta thì kinh ngạc không thôi, vội vàng chỉ về phía xe ngựa rồi hỏi Triệu Lăng xem Tống Thanh Từ có sao hay không.
Triệu Lăng im lặng nhìn Diệp Xu, không biết hắn ta không có ý định đáp lời hay là phản ứng chậm.
Diệp Xu không đợi được hắn ta trả lời đã dứt khoát nhảy xuống ngựa, đi xem xét tình hình của Tống Thanh Từ. Thấy toàn thân hắn đang nửa ngồi nhắm mắt lại, Diệp Xu vươn tay thăm dò hơi thở của Tống Thanh Từ.