Đáy mắt sâu thẳm của Tống Thanh Từ bỗng nhiên sáng lên một chút, khóe miệng nhếch lên một cách đầy hứng thú, lạnh nhạt lên tiếng hùa theo: “Thật tốt.”
“Ừ, thật tốt.”
Diệp Xu nhắc lại lần nữa, khiến Tống Thanh Từ mỉm cười với nàng, Diệp Xu cũng cười với Tống Thanh Từ.
Đám đệ tử phái Hoa Sơn: “...”
Thật muốn đánh chết hai người này!
Đợi sau khi Diệp Xu dẫn theo Tống thư sinh “kinh hãi” rời đi, Lục Mặc bèn giữ Lục Sơ Linh và Thích Vấn Điệp ở lại rồi gọi người đóng cửa.
Thậm chí Lục Mặc còn chưa mở miệng chất vấn, Lục Sơ Linh đã chủ động nói thật về những chuyện đã xảy ra. Mà lúc này người đã chết rồi, nàng ta cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Trong ánh mắt của Lục Mặc tràn ngập u ám lạnh lẽo, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lục Sơ Linh một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lục Sơ Linh thành thành thật thật nhận lỗi với huynh trưởng của mình, kiểm điểm về hành vi không thỏa đáng của bản thân, còn thề rằng nếu về sau có loại chuyện này thì nàng ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm Lục Mặc nữa.
Lục Mặc lạnh lùng liếc nhìn Lục Sơ Linh, sau đó hắn ta trở tay hung hăng tát Thích Vấn Điệp một cái khiến khóe miệng nàng ta chảy máu mà té ngã xuống mặt đất.
“Muội ấy không có chừng có mực, ngươi cũng không có sao?”
Thích Vấn Điệp cắn môi, quỳ xuống đất nhận tội. Nàng ta biết rõ mặc dù thân phận hiện giờ của mình là đệ tử của phái Hoa Sơn, nhưng thực ra vẫn là nha hoàn bên cạnh cô nương. Là nàng ta không cố gắng làm hết bổn phận mà khuyên can cô nương, thậm chí còn xúi giục cô nương giấu diếm chuyện của An Liên Hoa.
Thích Vấn Điệp dập đầu nhận sai, không dám có chút lời oán hận nào.
Lục Sơ Linh thấy thế, ngược lại còn thà rằng người Lục Mặc đánh là bản thân còn hơn: “Đại ca, đều là lỗi của muội, vì Liên Hoa làm như vậy là vì muội và đại ca nên muội mới đau lòng mà mềm lòng trong chốc lát.”
“Muội chướng mắt ả ta thì hãy luyện võ thật tốt, đi giết ả ta một cách đường hoàng ngay thẳng, đừng làm loại thủ đoạn trộm gà trộm chó lừa gạt người khác khiến phái Hoa Sơn và phụ thân chúng ta mất mặt này.” Sau khi Lục Mặc khiển trách Lục Sơ Linh xong thì phái đệ tử Hoa Sơn chôn cất thi thể của An Liên Hoa ngay tại chỗ, rồi trực tiếp tuyên bố trục xuất An Liên Hoa ra khỏi phái Hoa Sơn.
Hắn ta tuyên bố trục xuất An Liên Hoa khỏi phái Hoa Sơn ngay lúc này thì chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận những việc An Liên Hoa đã làm trước đó. Chẳng qua trong tình huống hiện tại, bọn họ vẫn đang đi cùng với Diệp yêu nữ, e rằng lát nữa sẽ bị yêu nữ kia tóm lấy sai lầm, còn cười nhạo làm khó bọn họ.
Tất cả mọi người đều kiến nghị bảo Lục Mặc tạm thời giấu kín tin tức này đi, đợi đến lúc quay về Hoa Sơn rồi nói sau.
“Nực cười, các ngươi bịt tai trộm chuông không thừa nhận thì chuyện sẽ không xảy ra sao? Ngươi coi người ta là kẻ ngốc sao, người ta sớm đã chắc chắn là do An Liên Hoa gây ra rồi, nhưng chưa từng nghi ngờ chất vấn về chuyện này, ngược lại kẻ lừa mình dối người là chúng ta. Biết sai có thể sửa thì chẳng có gì tốt bằng, đây mới là điều quân tử nên làm. Dám làm mà không dám nhận, đó mới gọi là đồ hèn!”
Lục Mặc nổi giận quát mắt đám đệ tử không được có tư tưởng qua quýt sơ sài.
“Sự vẻ vang của danh môn chính phái không phải là thể diện, mà phải là khí tiết chính trực trong xương cốt! Nếu như trong đám các ngươi có một vài người gia nhập phái Hoa Sơn chỉ ham muốn danh tiếng thì cũng không cần phải ở lại mà hãy thẳng thắn rời đi đi.”
Đám đệ tử đều không hề hé miệng, im lặng nghe dạy bảo.
“Nói hay lắm!” Một giọng nói giòn giã truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Mọi người nhìn lên, Diệp Xu đang ngồi trên cành cây ngoài cửa sổ, trong tay cầm một nắm hạt dưa, đang nhìn bọn họ với đôi mắt lanh lợi đen như mực.