Ngậm mồm đi.
"Không biết khi nào người của Đường Môn tìm đến cửa, nhân lúc đang an toàn chàng nghỉ ngơi một lát đi." Diệp Xu không đợi hắn trả lời, đã kéo Tống Thanh Từ lên giường, khuyên hắn mau nằm xuống ngủ.
Nếu tên khỉ nghịch ngợm này không ngủ nữa, thì nghị lực của nàng sẽ sụp đổ mất.
Tống Thanh Từ vừa cười, không nói nữa, ngoan ngoãn nằm xuống vị trí được Diệp Xu sắp xếp trên giường.
Diệp Xu nhìn Tống Thanh Từ nhắm mắt lại, mới xoay người đi vài bước lập tức quay đầu lại, nàng thấy Tống Thanh Từ vẫn còn nhắm hai mắt cũng hơi bất ngờ. Nàng đi đến trước mặt Tống Thanh Từ, nghe hơi thở của hắn dần chậm lại giống như đã ngủ thật rồi.
"Đầu vừa chạm gối đã ngủ nhanh vậy rồi." Diệp Xu nghi ngờ Tống Thanh Từ đang giả vờ, khẽ gọi tên hắn nhưng không ai trả lời, nàng đảo đôi mắt ngọc, nói: "Nếu chàng mở mắt ra, ta sẽ kể cho chàng nghe một câu chuyện thật ly kỳ."
Hai mắt của Tống Thanh Từ vẫn nhắm.
Diệp Xu xác định hắn đã ngủ thật rồi, mới lặng lẽ nhẹ nhàng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Người vừa đi không lâu, Triệu Lăng nhảy từ cửa sổ vào phòng bẩm báo hết những thông tin liên quan đến Đường Môn mà hắn đã điều tra được cho Tống Thanh Từ nghe, chỉ đợi Cung chủ ra lệnh giết hay tha.
Hai mắt của Tống Thanh Từ vẫn nhắm lại, không nói gì. Triệu Lăng hiểu ý, lập tức nhận lệnh rời đi.
Mọi người ở lại Khai Phong hai ngày, nội dung chính của cốt truyện đã đến.
Mộ Dung Dật dẫn theo một đứa nữ ăn mày về, giải thích rằng lúc hắn ta ra ngoài mua đồ bị người ta lừa, may mắn có nữ ăn mày này giúp đỡ vạch trần âm mưu, hai người bị đánh nên đành dẫn nhau chạy trốn. Vì người trong đám đó nhận ra nữ ăn mày này, nên đã đi báo quan, Mộ Dung Dật không đành lòng bỏ mặc nàng ta, nên muốn dẫn nàng ta đi cùng.
Lần này, do Lục Mặc nhờ Mộ Dung Dật đi mua đồ, nên hắn ta mới ra ngoài. Mẹ của Lục Mặc rất thích sản phẩm thêu thùa của Khai Phong, hắn ta muốn mua một cây vải thêu nổi tiếng ở nơi này để làm quà chúc thọ cho bà ấy. Nhưng vì hắn đang bị người Đường Môn đuổi giết, nên không tiện ló mặt ra ngoài, mời đành nhờ vả Mộ Dung Dật đi làm. Đúng lúc, Mộ Dung Dật gặp phải đám lừa đảo chuyên dụ dỗ khách từ nơi khác đến.
Đám lừa đảo này bày những hàng hóa xinh đẹp và cao cấp trước mặt người mua. Đợi khi quay đầu lấy tiền, thì chúng lựa cơ hội đánh tráo cây vải thêu đó sang hàng nhái. Những người khách mua về phát hiện ra, quay lại tìm chúng, chúng một hai không chấp nhận, chỉ nói lúc đó họ đã cho người khách xem đúng loại hàng thêu cao cấp rồi. Cùng vì hai bên đều cho mình đúng, không có ai chứng minh hay chứng cứ gì, trong quan phủ còn cài người của đám này, cho nên những người khách bị chúng lừa không cách nào bắt bọn chúng lại, chỉ đành chịu thiệt ôm cục tức ra về.
Khi Mộ Dung Dật đang chuẩn bị trả tiền, đúng lúc được nữ ăn mày kia nhắc nhở mới phát hiện ra chuyện đánh tráo hàng, sau đó họ lý luận với đám lừa đảo kia dẫn đến đánh nhau.
Lục Mặc nghe xong, cảm ơn nữ ăn mày kia thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, chuẩn bị đồng ý để Mộ Dung Dật dẫn theo nữ ăn mày kia cùng đi.
Nhưng Diệp Xu vào vai người ác, kiên quyết không đồng ý. Nữ ăn mày kia chính là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Đường Môn, tên Đường Vũ. Nàng ta muốn giết Lục Mặc báo thù cho huynh trưởng, mới cố tình giả vờ gặp Mộ Dung Dật. Tuy trong nguyên tác, nàng ta ra tay không thành công, còn có tình cảm với Mộ Dung Dật, nhưng có quỷ mới biết bây giờ sẽ xảy ra thay đổi gì, đâu ai biết nàng ta có thể lập tức nổi sát tâm hạ độc chết hết đám người họ không chứ.
Diệp Xu không muốn giữ lại một cái lụ đạn không biết chừng nào nổ ở bên cạnh.