Diệp Xu nghi ngờ liếc đại ma đầu, rồi nghiêm túc giải thích với hắn: "Ta cảm thấy con người của Lục Mặc vẫn chưa bị thối, tâm tính cũng rất ngay thẳng đúng là một đứa trẻ ngoan, thế nên ta mới nhắc nhở hắn đừng có để người xấu làm ảnh hưởng."
Tống Thanh Từ yên lặng nhìn Diệp Xu chăm chú.
"Sao thế?"
"Ta cũng muốn làm tiểu đệ của nàng."
Diệp Xu vui vẻ, thích thú chiếm lợi lộc, nàng vội vàng phối hợp với yêu cầu của đại ma đầu: "Tiểu đệ ngoan, yên tâm đi, sau này tỷ tỷ sẽ bảo kê đệ."
"Ta hơi sợ hãi." Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu hí ha hí hửng đứng bật dậy, giơ tay lên vỗ vỗ cái đầu sợ hãi của Tống Thanh Từ: "Đừng sợ."
"Vẫn sợ."
Diệp Xu: "..."
Tống Thanh Từ cũng đứng lên, xoay người đối mặt với Diệp Xu ở khoảng cách rất gần nói: "Ta cũng sợ chỗ này."
Rõ ràng nói rất đúng lý hợp tình, nhưng ngón trỏ lạnh buốt của hắn lại đặt lên môi Diệp Xu.
Cơ thể Diệp Xu cứng ngắc, đần ra nhìn Tống Thanh Từ, lúc giật mình phản ứng lại thì nàng đã rơi vào "kết quả xấu nhất" rồi.
Tống Thanh Từ cưng chiều, cười nhìn nàng, ánh mắt hiện lên ánh sáng mềm mại.
"Được không?" Hắn nhẹ nhàng thì thầm hỏi.
Rõ ràng nàng đã thua, hắn hoàn toàn có thể làm theo ý của mình, nhưng hắn không làm thế mà lại hỏi nàng.
"Không được." Gương mặt Diệp Xu đỏ bừng, thật ra đáy lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng nàng vẫn cố tình từ chối Tống Thanh Từ. Nàng muốn xem câu hỏi của Tống Thanh Từ là tượng trưng thôi, hay thật sự đang trưng cầu ý kiến của mình.
Nụ cười trên mặt của Tống Thanh Từ vẫn không thu lại, hắn vẫn rất dịu dàng, chỉ là đáy mắt xuất hiện nét cô đơn: "Vậy chúng ta cược lại lần nữa đi."
Diệp Xu nén cười nhìn hắn, rồi vươn hai tay ra ôm gáy của hắn, kéo gần đến.
Nàng nhắm mắt, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, thật mềm mại chạm vào môi như mưa thuận gió hòa liên tục cẩn thận làm dịu mọi nơi trên mặt đất, nụ hôn không mãnh liệt nhưng có thể thâm nhập vào xương tủy, nhớ mãi không quên...
Trang Phi trải giường chiếu xong mới tươi cười đi tìm Diệp Xu, nhưng chỉ thấy cô nương nhà mình đang ôm Tống Thanh Từ đứng ở một chỗ, mặt dán vào nhau. Nàng ấy vô thức đỏ mặt, vội vã quay người âm thầm lui về phòng.
Hai người này càng ngày càng chẳng ra thể thống gì, ngày càng lộ liễu, không ngờ giữa ban ngày ban mặt còn dám hôn hít.
Cô nương nhà mình sa đọa quá, quá sa đọa! Chưa đã gả đi đã trở thành bát nước hất ra ngoài. Tốt nhất, tên Tống Thanh Từ kia đừng có bội bạc cô nương, nếu không chắc chắn nàng ấy sẽ băm hắn ra thành thịt vụn cho chó ăn.
Do cấm kỵ nên Trang Phi không thể đường hoàng đi ra từ cửa chính, nên phải nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Vừa đến đằng trước, nàng ấy đã thấy Triệu Lăng đang ôm kiếm đứng canh chừng trước cửa chẳng khác gì một tên đầu gỗ.
"Này, ngươi đi hỏi người phái Hoa Sơn xem nhà bếp ở đâu, ta phải nấu cháo cho cô nương nhà ta và công tử nhà ngươi nữa!" Lúc Trang Phi gọi Tống Thanh Từ, lập tức nhớ đến hình ảnh hắn ôm cô nương của mình, nàng ấy đành đổ hết sự lo lắng đang giấu trong lòng lên Triệu Lăng. Lúc gọi hắn ta làm, chất giọng vô tình nâng cao đến mức đang mắng mỏ, không chút thiện cảm nào.
Triệu Lăng di chuyển con ngươi, liếc Trang Phi, do dự một lúc mới đi ra ngoài.
Trang Phi suy nghĩ lại mới thấy bản thân cũng hơi quá đáng, nên vội vàng đuổi theo Triệu Lăng, gãi gãi đầu muốn nói xin lỗi với hắn ta, nhưng vì ngại mất mặt nên không mở lời được.
"Công tử nhà ngươi lại bắt nạt cô nương nhà ta rồi." Trang Phi uyển chuyển giải thích lửa giận vừa rồi của bản thân.
Triệu Lăng không để ý, vừa thấy đệ tử phái Hoa Sơn lập tức bước đến chặn lại, hỏi nhà bếp ở đâu.
Chuyện Diệp yêu nữ lên núi đã truyền khắp phái Hoa Sơn. Những đệ tử phái Hoa Sơn đi ngang qua đây, đã được cài hết vào để thực hiện việc theo dõi của bọn chúng.