Lục Mặc nhíu mày: "Chẳng lẽ cha vì con luyện tập, mới làm thế à?"
"Trên núi có sư thúc và các trưởng lão phái Hoa Sơn quản lý rồi, mỗi người đều rất giỏi, có chuyện gì hỗn loạn lớn đâu? Còn dân chúng dưới núi kia rất dễ bị khủng hoảng, quậy ầm lên, vì thế cha mới đi xuống đó, làm yên lòng dân được đó." Lục Chí Viễn hiền hòa giải thích.
Lục Mặc nghe xong cũng gật gật đầu, cảm giác phụ thân mình nói có lý. Có lẽ, mọi người đã xem xét được khác biệt, nên không thể nói được cái nào nặng cái nào nhẹ hơn thôi. Cũng không thể nói, người dân dưới núi không quan trọng mà hoàn toàn ngược lại, họ mới là người vô tội.
Lục Mặc chắp tay xin lỗi với phụ thân, rồi rời đi. Lục Chí Viễn gọi Lục Mặc lại, nói hắn ta biết rằng đại hội Luận Kiếm sẽ lại tiếp tục cử hành sau ba ngày nữa.
"Xảy ra chuyện như thế, còn ai có tâm trạng đâu chứ?" Lục Mặc rất khó hiểu.
"Cha đã chiêu cáo thiên hạ rồi, không lý nào không làm. Nếu như chỉ bị một kẻ gian tế của Đường Môn lẫn vào, mà không tổ chức đại hội Luận Kiếm nữa thì sau này phái Hoa Sơn sẽ thành trò cười cho giang hồ. Có thể truyền tin cho mọi người biết, họ thích đi hay ở tùy thuộc vào họ, nhưng dù còn bao nhiêu người thì đại hội Luận Kiếm vẫn phải mở!"
Lục Mặc thấy thái độ của Lục Chí Viễn quá kiên quyết, nên không dám cãi, hắn ta đành nhận lệnh, đi ra ngoài làm theo.
Trong đêm không ngủ, Lục Mặc cầm ba cây nhang đến sân đấu võ, nghĩ cắm nén nhang chỗ Xích Cước Song Hiệp đã hi sinh.
Nhưng hắn ta vừa đến, đã gặp một nữ nhân che mặt đang tập võ trên đài, bốn góc của võ đài có mấy ngọn đèn lồng sáng loe loét, khiến người ta chỉ nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhân kia lờ mờ. Nàng ta mặc một chiếc quần lụa xanh biết, che mặt dáng vóc nhẹ nhàng, Lục Mặc lập tức nghĩ đến nữ nhân che mặt bán bánh ngọt ở Dương Châu kia.
"Có phải là bà chủ của cửa hàng bán điểm tâm Diệp Tử?" Lục Mặc lên tiếng hỏi.
Diệp Xu đang luyện kiếm dừng lại, im lặng nhìn Lục Mặc một lát mới quyết định kéo khăn che mặt xuống, cười với hắn ta.
Lục Mặc ngây người, nghĩ đến dáng vóc của Diệp Xu che mặt giống hệt với bà chủ che mặt bán điểm tâm kia, cuối mới nhận ra, cả hai là một người. Hắn ta lại nghĩ đến khả năng nấu ăn của Diệp Xu, Lục Mặc cảm thấy mình rất ngốc, nhiêu đó mà không nhận ra.
"Ngươi.."
"Haiz, không phải ta cố ý giấu ngươi, chỉ là lúc đó ta không thể dùng mặt thật gặp người. Nhưng ta có lòng tốt chỉ đường cho ngươi rồi, không có ta thì ngươi cũng không tìm được muội muội của mình." Diệp Xu chen trước, giải thích.
Lục Mặc nghe Diệp Xu giải thích xong, bật cười nói: "Ta biết, Diệp cô nương không có ác ý."
"Biết là tốt rồi, chuyện này phải giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai, cả muội muội của ngươi cũng thế. Ta không ngáng đường ngươi thắp hương nữa." Diệp Xu thu kiếm rồi rời đi.
Sau khi Lục Mặc đáp lại, mới quay đầu nhìn Diệp Xu đi vài bước, đột nhiên hắn lại nhẹ giọng nói với bóng dáng đó: "Cảm ơn."
Diệp Xu bất ngờ, nhưng không dừng bước chân, chỉ kéo khóe môi cười rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi về đến phòng, Diệp Xu phát hiện Tống Thanh Từ vẫn còn đang đọc sách, lập tức không muốn làm phiền hắn, nàng rót cho mình một ly trà. Đợi nàng uống trà xong, ngồi xuống, Tống Thanh Từ mới bỏ sách ra, hỏi sau Diệp Xu vui thế.
"Lúc đang luyện võ trên đài gặp Lục Mặc, hắn ta cảm ơn ta đấy."
"Ồ?"
"Cuối cùng không có gặp con sói mắt trắng rồi, vui quá đi." Diệp Xu giải thích."
Tống Thanh Từ cười, nói: "Phẩm cách của hắn ta đúng thật ngay thẳng."
"Ừm." Diệp Xu đồng ý.
"Còn ta thì sao?" Tống Thanh Từ hỏi: "Trong mắt nàng, phẩm chất của ta thế nào?"
"Thuộc hàng tốt." Diệp Xu cười ha hả, cụp mắt tiếp tục uống ly trà của mình.
Tống Thanh Từ thấy ánh mắt nàng tránh né câu hỏi của mình, lập tức không nói nhiều nữa mà im lặng cúi đầu tiếp tục đọc sách.