Sau khi họ ăn cơm xong, lại đội đại hội luận võ bắt đầu, rồi đến tham gia xem náo nhiệt.
Trước khi đi, Diệp Xu phát hiện Tống Thanh Từ vẫn như ba ngày trước, nắm cổ tay nàng rồi dắt đi. Còn không quên dặn dò nàng muốn lên đài luận võ, thì cho Triệu Lăng và Trang phi đi.
Diệp Xu hiểu rất rõ vốn liếng của Trang Phi có gì, chắc chắn nàng ấy đánh không lại ba trận. Triệu Lăng có võ công thâm hậu, nếu như lần này đại ma đầu để cho hắn ra trận, sợ Triệu Lăng phải để lộ khả năng của mình.
Hôm nay, đại hội Luận Kiếm đã không còn ồn ào như ba ngày trước, đa số chỉ còn hai, ba trăm người ở lại, hơn nữa sắc mặt của mọi cũng cũng đen hẳn. Tuy lần võ đài đã được sửa lại, không thấy bất cứ Cổ Đố nào trên sân đấu và dấu vết xác bị thiêu của Xích Cước Song Hiệp, nhưng chuyện xảy ra ba ngày trước vẫn còn trước mắt, bầu không khí lần này khiến người ta cười không nổi.
Lần này, đám đệ tử tham gia luận võ đều là các môn phái bình thường có giao tình tốt với phái Hoa Sơn, như Nga Mi, Võ Đang vân... vân, họ ở lại tham dự cũng do mặt mũi bằng hữu cũ, thể hiện một chút ủng hộ.
Lần này đại hội sẽ để Lục Chí Viễn tự quản lý, sau khi ông ta lên đài, đầu tiên xin lỗi mọi người về chuyện ba ngày trước, lại cảm thấy xấu hổ vì cái chết của Xích Cước Song Hiệp, rồi nói lời động viên mọi người và cam kết sẽ diệt Đường Môn báo thù cho những người đã chết. Sau một màn giảng giải, người dưới đài cũng có phần hưng phấn hơn, đồng loạt ủng hộ, đồng loạt hô to Minh chủ thiên thu với Lục Chí Viễn.
Lý Lập Minh tiếp tục lên đài, tuyên bố đại hội Luận Kiếm bắt đầu, rồi giảng giải về quy tắc luận kiếm.
Luận võ lấy việc học hỏi làm chính, không thể gây thương tích quá nặng cho người khác. Mỗi vị võ giả sẽ đeo một cái lục lạc dài hai tác, chỉ cần đối phương cướp lấy lục lạc đó xem như là thua.
Tiếng chiêng gõ vang lên, đại hội Luận Kiếm chính thức bắt đầu.
Diệp Xu không trông chờ gì đến Trang Phi, đúng như dự đoán, Trang Phi không phụ "sự kỳ vọng" của nàng, vừa vào ván thứ hai đã thua, nên ngoan ngoan quay lại bên cạnh Diệp Xu, gặm điểm tâm xem tiếp.
Còn võ công của Triệu Lăng, Diệp Xu không nghi ngờ gì nữa. Đợi khi Triệu Lăng lên đài, ánh mắt của nàng vui mừng đến mức không chết, đối thủ hắn ta đánh là Đại sư tử Mạc Vũ Trúc của phái Nga Mi.
Đối phương cũng xem như là cao thủ, Diệp Xu đang rất thích thú muốn mở mang kiến thức về võ công của Triệu Lăng, không ngờ sau khi việc đọ sức bắt đầu không lâu, đúng vào lúc Trang Phi ăn ba phần bánh rồi, chiếc chuông trên cổ tay của Triệu Lăng bị một kiếm của Mạc Vũ Trúc cắt đứt.
Diệp Xu: "..."
Trang Phi nhảy cẫng lên trước hai người, xém nữa bị điểm tâm trong miệng nghẹn: "Hèn chi, võ công của hắn ta chỉ có thể còn để hắn ta lên đấu!"
Sau khi Triệu Lăng bị đánh bại, vẫn dùng khuôn mặt ngốc nghếch xuống đài, vô cảm đứng bên cạnh Tống Thanh Từ.
Sau khi Diệp Xu trợn mắt một lúc, mới quay đầu nhìn Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ thấy ánh mắt của Diệp Xung, cũng quay đầu nhìn nàng.
"Không một người." Diệp Xu phàn nàn, trong giọng mang theo tia tuyệt vọng.
"Ừm." Tống Thanh Từ đáp lại thật nhạt.
Diệp Xu thấy hắn bình tĩnh giống hệt như người ngoài cuộc, hận không thể dùng gậy chùy đánh lên đầu Tống Thanh Từ.
Chàng không cho ta lên, người của chàng lên đánh giỏi ghê!"
Trận luận võ này đã đăng ký từ trước, khi vào đấu rồi sẽ không có chuyện tham gia tạm thời. Cho nên, bây giờ Diệp Xu có muốn tham gia, cũng chẳng có ai cho nàng vào cả.
Diệp Xu phát hiện bên họ không còn tư cách chiến thắng lấy kiếm phổ rồi, hơi lo lắng, nàng cảm giác bản thân mình đang bị đùa giỡn.
Nàng quay đầu liếc sang Tống Thanh Từ, tức giận xoay người đi.
Trang Phi thấy thế lập tức đuổi theo cô nương nhà mình.