Diệp Xu gật đầu, cảm tạ Phong Lễ Hòa đã khuyên nhủ mình.
Diệp Xu tiễn Phong Lễ Hòa, cố ý đưa Phong Lễ Hòa nửa túi đậu phộng còn lại. Phong Lễ Hòa cũng không khách khí, cười lớn đa tạ món quà của Diệp Xu.
Diệp Xu cười nói Phong Lễ Hòa không cần khách khí, chút đậu phộng này quả thực không đáng kể chút nào, hắn đưa tới miếng giăm bông lớn vậy mới là món quà tốt.
“Ta sẽ làm thành món ăn ngon, tới lúc đó Phong đại ca nếm thử nhé.”
“Nhờ lời nói của ngươi.”
Hai người cười nói cùng nhau, nghe thấy có người tới liền đồng thời quay đầu lại nhìn.
Tống Thanh Từ cùng Triệu Lăng từ từ tiến vào.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ liền muốn cùng Phong Lễ Hòa tới chào hỏi hắn.
Tống Thanh Từ hờ hững đi thẳng về phía trước, từ từ dạo bước trở về phòng mình, còn xem như không nhìn thấy Diệp Xu và Phong Lễ Hòa, đừng nói tới việc chào hỏi.
Phong Lễ Hòa cùng Diệp Xu đều nhận ra tâm trạng của Tống Thanh từ, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cùng lén nhìn nhau.
“Hắn tức giận vì ta tới đây, hoặc vì nguyên do nào khác.” Phong Lễ Hòa đầu tiên là tự kiểm điểm chính mình, hắn vừa rồi có quá khích hay không.
“Hắn cùng Phong đại ca không có quan hệ, hắn hẳn là tức giận với ta vì ta cũng đang tức giận với hắn. Phong đại ca đi đường suốt đêm khẳng định là mệt rồi, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Xu sau khi tiễn Phong Lễ Hòa liền quay lại, mắt hướng phòng của Tống Thanh Từ. Triệu Lăng từ phía trong đi ra, tay cầm kiếm, mặt không biểu tình đứng canh giữ ở cửa.
Trang Phi: “Ta đi hỏi Triệu Lăng một chút.”
Diệp Xu giữ Trang Phi lại, nói nàng đừng nhiều chuyện. Đại ma đầu đang nổi điên, vậy cớ sao phải tự đâm đầu vào rọ. Đợi một lát rồi nói.
Diệp Xu kéo Trang Phi ra ngoài để nghe ngóng kết quả Đại hội võ lâm, xem cuối cùng ai là người lấy được Tam Xuân Kiếm Sách, xem họ có hy vọng lấy được từ tay một người khác không.
"Mạc Vũ Trúc của phái Nga Mi cùng Lục Mặc giằng co đánh tới cùng, nghe nói rất hay, cuối cùng là Lục Mặc thắng. Vậy nên Hoa Sơn Kiếm Sách vẫn còn ở Hoa Sơn Phái, chưa hề bị truyền ra ngoài."
Trang Phi nhún vai, bất lực trước kết quả này. Nàng thực sự nghi ngờ cho rằng Đại hội võ thuật này vốn chính là Hoa Sơn Phái đang lừa gạt giới võ lâm.
"Cũng không thể nói như vậy, kiếm pháp của Lục Mặc cao hơn bọn họ, lấy thực lực so tài mà thắng cũng không có gì là sai cả ." Đại hội này không thể đem chuyện này ra để đùa, chính là dùng thực lực để nói chuyện.
"Vâng." Trang Phi đáp lời Diệp Xu, sau đó hỏi nàng: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây ? Kiếm Sách rơi vào tay kẻ khác, có lẽ còn hy vọng có được, còn nếu ở phái Hoa Sơn, chúng ra chỉ có nằm mơ mới có được. Đám người đó nhìn thấy chúng ta, đều hận không thể đem chúng ta một lần nuốt chửng."
Trang Phi không quên nhắc nhở Diệp Xu, nếu nhiệm vụ lần này thất bại, trở về Lăng Vân Bảo khẳng định sẽ bị Diệp Hổ trừng phạt. Những lần trước may mắn không bị trừng phạt, lần này không có lí do gì chối cãi nữa.
"Không vội, có lẽ còn một cách."
Diệp Xu cảm thấy Tống Thanh Từ hẳn là còn có biện pháp. Nếu hắn thực muốn thu phục Lăng Vân Phái, lần này hắn phải lấy được Tam Xuân Kiếm Sách mới có thể có được sự tín nhiệm từ Diệp Hổ.
Nhưng nàng vẫn không thể hiểu đại ma đầu sẽ dùng thủ đoạn gì để đoạt Kiếm Sách. Kiếm Sách cuối cùng lại đang ở Phái Hoa Sơn, hắn sẽ không thể lấy được một cách dễ dàng. Không lẽ nào Hoa Sơn Phái lại chủ động đưa hắn Kiếm Sách.
Có ý đồ xấu ăn cắp đồ của người khác chính là phẩm chất có vấn đề. Hơn nữa nàng đã hứa với Phong Lễ Hòa sẽ đường đường chính chính đến Hoa Sơn Phái lấy được Kiếm Sách.
Tuy rằng nguyên chủ trước đây đã làm ra nhiều tội ác chồng chất, nhưng nguyên chủ là nguyên chủ, nàng là nàng. Nếu làm gì cũng không màng tới lương tâm, vậy nàng và nguyên chủ có gì khác biệt.